Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 810: Chúng Ta Cứ Muốn Xem Đấy

Ba tên thanh niên trẻ của Thần Tử Doanh cứ tức giận đùng đùng rời đi như thế, mãi đến tận lúc khí tức của bọn họ hoàn toàn biến mất ở bên trong phạm vi cảm ứng của thần hồn, Từ Khuyết mới lần nữa ngồi xuống bên cạnh Khương Hồng Nhan, tay lại bắt đầu không thành thật, rục rà rục rịch.
Khương Hồng Nhan tức giận lườm hắn một cái, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực ngươi vừa rồi có thể đáp ứng gia nhập Thần Tử Doanh của bọn họ.
- Hả? Thần Tử Doanh này có chỗ nào phi phàm sao?
Từ Khuyết ngẩn ra, nghi hoặc hỏi.
Dù sao trong mắt hắn, ba người vừa nãy kia tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn không thể nào nào lọt vào mắt hắn, một khi triển khai Bức Vương Quyền ra, ba người kia tuyệt đối không sống nổi.
Cái gọi là Thần Tử Doanh kia nếu như chỉ có loại thực lực này, vậy gia nhập làm gì? Bức cách còn không cao bằng Tạc Thiên Bang ta đây.
- Kỳ thực chỗ cường đại của Thần Tử Doanh là vị tướng soái Tần Vệ kia. Y cũng là cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong, địa vị ở Huyền Chân đại lục phi phàm, dù là thánh thượng cũng phải lễ nhượng ba phần, sẽ không dễ dàng muốn động thủ với y, nếu như ngươi nương nhờ vào Thần Tử Doanh, nói vậy thánh thượng cũng sẽ không dễ dàng động tới ngươi.
Khương Hồng Nhan nói.
Từ Khuyết không khỏi cả kinh:
- Chẳng lẽ tướng soái kia còn mạnh mẽ hơn cả thánh thượng?
- Không, luận thực lực, thánh thượng đủ để đứng hàng đầu ở Huyền Chân đại lục, Tần Vệ không cách nào đánh đồng được. Nhưng đến loại cảnh giới giống như bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay tương chiến, bởi vì cho dù tồn tại chênh lệch về thực lực, cũng không thể tùy tiện liền có thể tiêu diệt đối phương.
Khương Hồng Nhan nói đến đây, đôi mắt đẹp hơi nhìn về phía bầu trời đêm ở ngoài bệ cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, đến loại cảnh giới kia, nhất định sẽ gây thù hằn vô số, một khi phát sinh đại chiến, dù cho giết chết đối phương, bản thân cũng sẽ bị thương nặng, kẻ địch còn lại sẽ thừa lúc vắng mà vào, vì thế nói là thánh thượng kiêng kỵ Tần Vệ, không bằng nói y kiêng kỵ bản thân mình bị thương.
- Thì ra là như vậy, vậy chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao cái Thần Tử Doanh kia nhìn cũng không giống thứ tốt, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy đấy, bọn họ đều hung hăng thành ra cái dạng gì, suýt chút nữa đã làm ta tức điên.
Từ Khuyết nói, còn lộ vẻ sầu não.
Khương Hồng Nhan nghe xong lập tức dở khóc dở cười.
Làm ngươi tức điên?
Tên đời này còn có ai có thể làm ngươi tức ư, ba người vừa rồi hình như là bị ngươi chọc tức bỏ đi đấy.
- Haizz, không nói nữa, nói chỉ tổn bực mình thêm.
Lúc này Từ Khuyết lại khoát tay áo một cái.
Trên thực tế con hàng này cảm thấy vừa rồi không giết chết ba người kia nên quá đáng tiếc, không hết hận, nếu Bức Vương Quyền có thể sử dụng, hắn đã trực tiếp lập uy trang bức rồi.
- Hừm, nhưng mà không gia nhập Thần Tử Doanh cũng là chuyện tốt. Tần Vệ kia cũng không phải người hiền lành, theo ta được biết, mục đích y bồi dưỡng Thần Tử Doanh cũng không tốt lành gì.
Khương Hồng Nhan gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
- Là thế nào?
Vào lúc này Từ Khuyết cũng không hề có hứng thú với Thần Tử Doanh, chỉ là vì tán gẫu phân tán sự chú ý của Khương Hồng Nhan, để ma trảo của hắn có cơ hội để lợi dụng được, cho nên mới giả ra bộ dáng bảo bảo hiếu kỳ, mở miệng hỏi dò.
Khương Hồng Nhan cũng không nhìn ra "gây rối đại pháp" của Từ Khuyết, nghiêm túc đáp:
- Kế hoạch bồi dưỡng thần tử của y kỳ thực chỉ là muốn khống chế những thần tử kia, để bọn họ tiến vào Đăng Tiên Lộ tìm kiếm Tiên Cốt Quả cho y.
- Hả? Tiên Cốt Quả là cái gì?
Từ Khuyết vừa nghe đến đây đột nhiên nổi lên hứng thú, thật sự hiếu kỳ.
Đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan nhìn lại:
- Một loại trái cây mọc từ di hài Tiên nhân, là bảo dược có thể giúp Đại Thừa kỳ đỉnh phong đột phá.
- Trên người Tiên nhân còn có thể mọc ra dược liệu?
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên.
Khương Hồng Nhan nở nụ cười:
- Chỉ là nghe đồn mà thôi, nhưng dựa theo sách cổ ghi chép, rất lâu trước đây quả thật là có người ở bên trong Đăng Tiên Lộ gặp được di cốt Tiên nhân, từ trên xương hái đi một loại trái cây, sau khi luyện hóa nuốt chửng liền thành tựu Tiên Nhân Cảnh. Nhưng qua nhiều năm như vậy, tựa hồ không có ai lại thấy qua di cốt Tiên nhân, cho dù có cũng không dám tiết lộ ra ngoài. Bởi vì như vậy thánh thượng mới dùng một tia hồn phách của kiếp trước của ta đi bồi dưỡng cây Thành Đạo Thụ kia.
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết gật đầu, con ngươi hơi nheo lại.
Thành tựu Tiên cảnh thật sự khó như vậy sao?
- Sắc trời không còn sớm nữa, nếu ngươi không nghỉ ngơi nữa, e rằng không kịp đại chiến ngày mai đấy.
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng cười nói.
Từ lần trước, nàng đã biết loại quyền pháp một chiêu giết địch kia của Từ Khuyết không có cách nào liên tục triển khai, mỗi lần sau khi triển khai đến cực hạn đều cần thời gian tiến hành khôi phục.
Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ bóng đêm, cũng bận bịu gật gật đầu, thu hồi tay của mình.
Bởi vì nếu không khôi phục đạo uẩn tiếp, có lẽ sẽ như lời Khương Hồng Nhan nói, thật sự không kịp cho chiến đấu ngày mai.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, rất nhanh đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, lần nữa xem kỹ và cảm ngộ đạo uẩn của mình.
Khương Hồng Nhan ngồi ở bên cạnh hắn, sau khi lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, đôi môi đẹp hơi nhếch lên, mỹ mâu xẹt qua một tia ấm áp.
Không thể không thừa nhận, nàng có chút yêu thích và quen thuộc với loại thời gian ở chung một mình với Từ Khuyết.
Hai người thanh thản ở cùng với nhau như vậy, đồng thời trêu đùa, đồng thời tán gẫu, đồng thời tu luyện.
Rất tốt đẹp.
Cuối cùng, nàng cũng nhẹ nhàng nhắm hai con mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Ngày thứ hai, chiến trường lần nữa thổi lên kèn lệnh.
Tu sĩ Nhân tộc và Thiên Thú Nhân tộc tập hợp lại, lần nữa ra trận, triển khai chém giết.
Lần này Từ Khuyết đến muộn, bởi vì tốn thời gian khôi phục đạo uẩn, thêm vào lộ trình hơi xa, cho nên hắn không tiếp tục mang tới Khương Hồng Nhan nữa, một mình chạy đến nơi này.
Thật vất vả chạy tới nơi đóng quân ở tiền tuyến, Từ Khuyết cũng có chút phát sầu, không nghĩ ra ngày hôm nay sẽ dùng phương pháp gì để tiến hành kéo quái.
Bởi vì uy lực của Bức Vương Quyền có dạng quần thể, nếu không gom Thiên Thú cự nhân lại một chỗ, hiệu suất giết địch sẽ rất thấp.
Nhưng mà sau khi hắn chạy tắt qua khu nhà vệ sinh trong doanh địa, con ngươi đột nhiên sáng lên, trực tiếp liền chui vào.
Gọi ra hệ thống, làm ra mấy trăm cái nhẫn trữ vật.
Từ Khuyết bắt đầu ngưng tự từng đoá từng đoá Phật Nộ Hỏa Liên, không ngừng đè ép, mãi đến tới gần lúc phát nổ mới nhét vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời còn cuốn lên phân nước tiểu tanh tưởi bên trong hố xí, đưa vào trong đó.
Ròng rã một buổi sáng, Từ Khuyết chưa từng đi ra ngoài.
Tận tới lúc giữa trưa hắn mới tỏ vẻ hài lòng từ bên trong nhà vệ sinh bước ra, trực tiếp chạy tới chiến trường tiền tuyến.
Trong doanh địa một ít tu sĩ Nhân tộc nhìn thấy hắn rời đi, lập tức ngạc nhiên.
- Đây không phải là Tạc Thiên Bang Lý Bạch sao? Ngày hôm nay hắn không đi tới chiến trường ư?
- Kỳ quái, sáng sớm đã thấy hắn đi vào trong nhà vệ sinh, tại sao bây giờ mới đi ra?
- Hơn nữa còn mang theo loại vẻ mặt kỳ quái kia rời đi.
Mọi người đều hiếu kỳ, không khỏi đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, kết quả tất cả đều há hốc mồm.
Vốn nhà vệ sinh nên tanh tưởi xông trời, hiện tại đã không thấy một đống phân nào nữa.
- Trời ạ! Phân bên trong nhà xí bị trộm!
Mọi người lúc này khiếp sợ hô to.
- Đậu phộng, chuyện quái gì thế này?
- Thật đáng sợ, hắn trộm phân làm gì?
- Không đúng, lúc hắn rời đi mang theo vẻ mặt hài lòng, loại vẻ mặt kia giống như... giống như lúc chúng ta mới ăn cơm no xong.
- CMN! Ta bỗng nhiên có một cái ý nghĩ lớn mật!
- CMN! Ta cũng thế!
Trong lúc nhất thời, trong doanh địa vang lên liên tiếp tiếng kinh hô.
...
Cùng lúc đó, trên chiến trường tiền tuyến.
Một bóng người vội vã chạy tới, người kai chính là Từ Khuyết.
Cách thật xa, hắn liền cao giọng lớn tiếng hò hét:
- Không kịp giải thích, mọi người nhanh đặt cược, mua đại hay là mua tiểu?
Nhưng mà trên chiến trường đã đánh nhau túi bụi, chém giết sinh tử, không ai có thời gian phân tâm quản tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy thế liền không vui, sòng cược của bản bức thánh lại dám không nhìn?
Vèo!
Thân hình hắn nhảy lên một cái, điều động lôi điện, đột nhiên lướt về giữa chiến trường.
Vô số Thiên Thú cự nhân lúc này mới nhận ra được là Từ Khuyết xuất hiện, sau khi gào thét một tiếng, cũng không quan tâm tới hắn, xoay người liền phóng tới tu sĩ Nhân tộc còn lại.
- Oa, các ngươi đừng như vậy chứ. Ta không phải Lý Bạch, cũng không phải Lý Tiêu Dao, ta là Lý Liên Kiệt.
Từ Khuyết đã thay đổi bộ quần áo khác, nhưng bộ dáng vẫn là khuông mặt dịch dung lúc trước, giờ phút này tự xưng là Lý Liên Kiệt đương nhiên sẽ không có ai tin tưởng.
Dù sao sau hai ngày bị hãm hại liên tục, Thiên Thú cự nhân đã nhận được bài học, cái tên này căn bản chính là tới quấy rối, chỉ cần không quản hắn liền có thể sống lâu thêm một chút.
- Haizz, quên đi, vô vị, ta về nhà đây.
Lúc này, Từ Khuyết tỏ vẻ vô vị hô lên, giống như bởi vì không ai quan tâm hắn mà mất đi lạc thú, xoay người muốn rời đi.
Nhưng đột nhiên vài đồ vật mang theo tia chớp nhàn nhạt từ trên người hắn rớt xuống.
Lần này đúng là lập tức gây nên sự chú ý của một vài tên Thiên Thú cự nhân.
Bọn chúng tập trung nhìn tới, sau đó trong tròng mắt rực rỡ hào quang, trong nháy mắt liền kích động.
- Nhẫn trữ vật, đó là nhẫn trữ vật!
- Nhanh tới đoạt, trên người tiểu tử Nhân tộc kia có nhiều cực phẩm Linh Thạch như vậy, có lẽ vẫn mang theo ở bên người, khẳng định là giấu ở trong dám nhẫn trữ vật này.
Lập tức vô số Thiên Thú cự nhân bị kinh động, chân đạp đại địa, bỗng nhiên nhảy lên, tranh nhau nhặt những chiếc nhẫn trữ vật kia.
Nhưng dường như Từ Khuyết không cảm thấy được gì cả, tự mình bay về phía trước.
Vừa bay, nhẫn trữ vật vừa cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, Thiên Thú cự nhân phía sau liền điên cuồng cướp.
Có tu sĩ Nhân tộc phát hiện ra tình cảnh này không nhìn nổi, vội nhắc nhở:
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch, nhẫn trữ vật của ngươi rơi kìa.
- Cái gì?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế liền cúi đầu nhìn lại, lúc này mới đột nhiên biến sắc, lập tức xoay người giận dữ hét:
- Dừng tay! Đừng cướp nhẫn trữ vật của ta! Đừng xem đồ vật bên trong!
Đám Thiên Thú cự nhân lập tức liền tỏ vẻ hả giận bắt đầu cười lớn.
Đừng cướp nhẫn trữ vật của ngươi?
Mẹ nó chứ, chúng ta chính là muốn cướp của ngươi!
Đừng xem đồ vật bên trong?
Mẹ nó chứ, chúng ta cứ muốn xem đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận