Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 493: Chỉ Có Thể Tác Thành Cho Bọn Chúng

- Ầm!
Trên bầu trời, Lâm Dịch tiếp tục bị nắm đấm đánh trúng, thân hình bay ngượ ra, cả người chảy máu.
Cho dù thân thể gã mạnh mẽ, có huyết mạch tổ tiên, những cũng không ngăn được nắm đấm dày đặc của Từ Khuyết.
- Vu Yêu Hoàng!
- Vu Yêu Hoàng!
Đám Dị tộc ở dưới vẫn đang hoan hô hò hét, trợ uy cho Từ Khuyết, sĩ khí lập tức dâng cao.
Nhưng bọn chúng tử thương quá nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn mấy chục người trong cung điện Vu Yêu Hoàng, không thể tham dự chiến đấu.
Mà bên ngoài còn có hàng ngàn hàng vạn Yêu thú đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lâm Dịch cũng biết mình không đánh lại Từ Khuyết, sau khi bị một quyền đánh bay, đột nhiên xoay người, bay về phía mặt đất.
Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Còn huyết mạch Ngưu Ma tổ tiên đấy hả, không đỡ nổi một đòn, quá thấp kém.
- Tôn Ngộ Không, đừng tưởng rằng ngươi có thể thắng ta là có thể thay đổi cục diện, chỉ cần bản vương ra lệnh một tiếng, Dị tộc đều phải chết!
Lâm Dịch phẫn nộ gầm lên, hai mắt đỏ lòm.
Gã cực kỳ không cam lòng, gã không phục, rõ ràng gã mới là Yêu thú, còn truyền thừa cổ pháp, thậm chí có huyết mạch tổ tiên, thế mà gã bị đánh tới mức không hoàn thủ được, hơn nữa còn thua trên phương diện sức mạnh thân thể, điều này khiến gã cảm thấy bị sỉ nhục.
- Làm sao, một mình đánh không lại, muốn nhiều người bắt nạt ít người?
Từ Khuyết lại nở nụ cười lạnh lẽo.
Có hơn một vạn Yêu thú thì thế nào? Một mình hắn hoàn toàn có thể giải quyết.
Nhưng đám người Dị tộc lại không nghĩ như thế, tuy rằng có Thần Uy Sung Năng Pháo, nhưng hiện tại bọn họ chỉ còn có mấy người, nếu như Yêu thú tộc dùng thi thể lót đường giết tới, bọn họ căn bản không chống đỡ được bao lâu.
- Tôn Ngộ Không, trước tiên chúng ta lui lại đi.
Tô Linh Nhi đến bên cạnh Từ Khuyết, thấp giọng nói.
- Không cần lui lại, tin tưởng ta, đám Yêu thú này dám tiến lên một bước, ta dùng một chiêu tiêu diệt hết!
Từ Khuyết vô cùng khí phách, âm thanh vang vọng tứ phương.
Hắn đứng trên không trung, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống, hai tay chắp sau lưng, tay áo bay bay, uy phong lẫm liệt.
Gương mặt Tô Linh Nhi đột nhiên đỏ lên, bởi vì nàng cảm giác được, có một bàn tay lớn đang lặng lẽ ôm lấy eo thon thả của nàng, còn dần dần nắm chặt.
- Tôn Ngộ Không, đừng nghịch.
Tô Linh Nhi trừng mắt nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngượng ngùng nở nụ cười:
- Hiểu lầm hiểu lầm, không kìm lòng được!
- Hiện tại không phải thời điểm nói lời này, lần này Dị tộc tử thương quá nhiều, chúng ta phải bảo vệ những huyết mạch cuối cùng này.
Tô Linh Nhi nghiêm túc nói.
Hai mắt Từ Khuyết sáng ngời:
- Ý ngươi là, chờ bảo vệ mọi người xong, chính là lúc chúng ta nói chuyện này?
- Ngươi... ngươi đừng hồ đồ.
Tô Linh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa thẹn.
- Ha ha, yên tâm đi, ta nói rồi, đám Yêu thú này, không đỡ nổi một đòn!
Từ Khuyết cười ha ha, đột nhiên bước về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám Yêu thú phía dưới.
Sau một khắc, hắn lớn tiếng quát lên:
- Ta cho các ngươi nửa canh giờ để lui lại, nếu có kẻ nào dám bước lên trước, tất cả đều phải chết!
Lời này vừa nói ra, trong lòng đám Yêu thú đều nghiêm túc.
Dù sao cũng là lời nói của một vị cường giả Anh Biến kỳ, hơn nữa vị cường giả này còn đánh bại vương của bọn chúng, đối với bọn chúng thực sự có lực chấn nhiếp không nhỏ.
Nhưng bọn chúng cũng không thể lui lại, nếu mấy vạn đại quân yêu thú bị một Dị tộc doạ lui như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành chuyện cười trong thiên hạ.
Trên mặt Lâm Dịch cũng mang một nụ cười lạnh lùng, gã không cho rằng Từ Khuyết có thể tiêu diệt hết mấy vạn đại quân yêu thú bọn chúng, dù ở đây có hơn mười cường giả Anh Biến kỳ, nhưng hai quyền khó địch lại bốn tay, hiện tại nơi này không chỉ có bốn tay, mà là mấy vạn Yêu thú có tới mấy vạn cánh tay, nếu thật sự chém giết, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
- Tôn Ngộ Không, ngươi còn dám nói năng lỗ mãng ở nơi này! Ngươi và ta đều biết, nếu như đại chiến, các ngươi tuyệt đối sẽ chịu thương vong nặng nề!
Lâm Dịch lạnh giọng nói.
Từ Khuyết chỉ cười dài nói:
- Ngươi cũng yên tâm, chúng ta sẽ không có thêm bất kỳ thương vong nào, yên tâm xông lên đánh đi.
- Xem ra ngươi và Tô Linh Nhi đều giống nhau, chỉ biết mạnh miệng! Chớ nói nhảm, nể mặt Tạc Thiên Bang các ngươi, chỉ cần cho ta mười người Dị tộc, bản vương sẽ lập tức triệt binh rời đi!
Lâm Dịch lắc đầu nói, thân là vương, gã cũng lựa chọn lui bước.
Chỉ cần mang mười Dị tộc trở lại, trận chiến này gã mới không đến không, hơn nữa cũng không gây ra chuyện cười.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Từ Khuyết, lại khiến hắn vui vẻ.
Không giết các ngươi là tốt lắm rồi, còn muốn bàn điều kiện cùng bản bức vương, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
- Ta XXX ngươi, ngươi là thứ, cũng dám bàn điều kiện với Tạc Thiên Bang chúng ta, không nói nhiều, chỉ cần các ngươi bước lên trước một bước, bảo đảm các ngươi nổ tung tại chỗ!
Lúc này, Tạc Thiên Bang Ngũ Ngũ Khai bước ra, mở miệng mắng.
Có những lời hung ác phải để thân phận chuyên nghiệp đến.
Lâm Dịch cùng đám Yêu thú nghe lời này, đều vô cùng tức giận.
Nhưng Từ Khuyết vẫn cười tủm tỉm khống chế vài đạo phân thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám Yêu thú, hắn cần phải ra một chiêu mà giết chết hết, không thể để đám Yêu thú có cơ hội thoát.
Ầm!
Trong nháy mắt, Lôi Đình tinh hoa trong cơ thể hắn bắt đầu được thôi thúc, chảy quanh kinh mạch cả người, từ từ dâng tới cánh tay.
- Tôn Ngộ Không, Tạc Thiên Bang các ngươi thật sự muốn đối địch với Yêu thú tộc sao?
Lâm Dịch mở miệng hỏi.
Từ Khuyết nở nụ cười, cánh tay đột nhiên giơ lên.
"Răng rắc" một tiếng, mấy tia sấm chớp đột nhiên vọt lên, đan chéo trong lòng bàn tay, từ màu xanh lam đến màu tím, cuối cùng bị từng sợi ánh vàng bao phủ, tạo thành một quả cầu tia chớp, chuyển động nhanh chóng, phát ra tiếng "Ong ong".
- Rất tốt, xem ra ngươi muốn đánh một trận cùng chúng ta rồi!
Lâm Dịch âm trầm, cánh tay đột nhiên vung lên.
"Hống!"
Mấy vạn Yêu thú phía sau đột nhiên địa rít gào, tiếng gào vang vọng bầu trời, lệ khí của dã thú trong nháy mắt tràn ngập toàn trường.
Lúc này, trong cung điện Vu Yêu Hoàng đám Dị tộc đều biến sắc, nghiêm nghị bất an đứng lên.
Cho dù bọn họ biết, hiện tại có mười mấy cường giả Anh Biến kỳ bảo vệ bọn họ, những họ vẫn cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Vì Anh Biến kỳ tuy cường đại, nhưng ở đây có tới mấy vạn Yêu thú đồng thời vây lại, rất khó cam đoan nhũng thương binh như bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng đến.
- Tôn Ngộ Không, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này! Bản vương muốn xem làm sao ngươi có thể dùng một chiêu diệt mấy vạn đại quân của ta!
Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên vung lên, lớn giọng quát to:
- Giết cho ta!
"Hống!"
Trong nháy mắt, mấy vạn yêu thú cùng gào lên, tiếng hống chấn động như hồng thủy.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Vô số Yêu thú xông lên, mặt đất cũng bị chấn động, tựa như sơn băng địa liệt.
Sắc mặt Tô Linh Nhi khẽ biến, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tôn Ngộ Không, làm sao bây giờ?
- Ài, không còn cách nào.
Từ Khuyết thở dài, lắc đầu một cái.
- Cái gì...
Trong nháy mắt sắc mặt Tô Linh Nhi không còn chút máu, khó có thể tin.
Ngay cả hắn cũng hết cách, lẽ nào hôm nay Dị tộc thật sự sẽ bị diệt tộc sao?
Nhưng đúng lúc này, Từ Khuyết lại tiếp tục nói:
- Nếu bọn chúng muốn chết, vậy ta chỉ có thể tác thành cho bọn chúng thôi.
Nói xong, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười lạnh.
Một lát sau, hai tay Từ Khuyết tiếp tục đánh ra những quả cầu Lôi Đình, lực lượng cuồng bạo tràn ngập trong đó, Tử Kim sắc đan chéo, tạo lên một luồng khí thế rất khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận