Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1334: Cần Ngươi Làm Gì

- Giết thế nào?
Mạc Quân Thần dứt khoát dang tay, nhìn Từ Khuyết.
Lúc trước đối phó ba Địa Tiên cảnh đỉnh phong, đó là cảnh giới và thực lực áp đảo, y đương nhiên có thể không chút do dự ra tay.
Nhưng lúc này đối phương là năm vị Thái Ất Tán Tiên, một người mình cũng không đánh được, làm sao có khả năng đánh được cả năm người?
- Lúc này thật sự không đánh được.
Mạc Quân Thần tiếp tục nói, đứng tại chỗ không chịu động.
Y tin tưởng chỉ cần y hơi động thì nhất định sẽ bị giết chết, Thái Ất Tán Tiên ra tay, tình cảnh của y rất có thể sẽ giống như ba thiên tài Địa Tiên cảnh bị y tiêu diệt lúc trước, hoàn toàn bị nghiền thành cặn.
Từ Khuyết và Husky cùng với Đoạn Cửu Đức, trong nháy mắt đều quay về phía Mạc Quân Thần gửi tới một ánh mắt khinh bỉ.
Phắc, hộ pháp!
Hai người một chó, đồng thời lắc lắc đầu.
Mạc Quân Thần trong nháy mắt có một xúc động muốn thổ huyết, người khác làm hộ pháp, ta cũng làm hộ pháp, tại sao ta lại uất ức như thế, lúc trước sao mình lại ấm đầu mà lên nhầm thuyền giặc thế này.
- Cần ngươi làm gì?
Husky giễu cợt nói.
- Quá vô dụng rồi.
Đoạn Cửu Đức cũng lắc đầu.
- Ta kháo!
Cuối cùng Mạc Quân Thần không nhịn được, học ngữ khí của Husky mắng ra tiếng:
- Các ngươi xông lên trước cho ta xem một chút.
- Lên thì lên!
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời hô, khí thế phi phàm, tỏ rõ khí phách không sợ sinh tử.
Nhưng dáng vẻ này của hai người, trong nháy mắt khiến Mạc Quân Thần cảm thấy không đúng, không hợp lý, không bình thường.
Husky và Đoạn Cửu Đức có thể không sợ hãi?
Đây tuyệt đối là Husky và Đoạn Cửu Đức giả!
Chờ một chút, giả?
Mạc Quân Thần đột nhiên tỉnh táo lại, giống như ý thức được cái gì, con ngươi đột nhiên trừng, lần này thật sự muốn thổ huyết.
- Không ổn!
Gần như cùng lúc đó, mấy vị Thái Ất Tán Tiên giống như cũng ý thức được cái gì, đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt hóa thành năm đạo lưu quang, vội vã lùi về phía sau.
Vèo!
Sau một khắc, mấy người Từ Khuyết, Husky, Đoạn Cửu Đức cùng với Liễu Tĩnh Ngưng bên cạnh Mạc Quân Thần, bóng người từ từ biến mất, tiêu tan tại chỗ.
Ảo giác!
Lại CMN là ảo giác!
Mạc Quân Thần khóc không ra nước mắt, tại sao mỗi lần đều là bản tọa lưu lại?
Y không còn gì để nói, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng hết cách rồi, trong mấy người chỉ có Mạc Quân Thần y có cảnh giới cao nhất, về mặt thực lực bên ngoài là y mạnh nhất, vì thế mấy vị Thái Ất Tán Tiên kia đều dồn phần lớn sự quan tâm trên người y.
Chuyện này tạo cho Từ Khuyết, Husky cùng với Đoạn Cửu Đức cơ hội giở trò, lặng yên không tiếng động bày xuống ảo trận, lừa gạt mấy người đi tới, rồi lại lần nữa tránh đi.
- Hắc hắc, bọn họ đuổi theo rồi.
Lúc này, giọng của Husky truyền đến.
- Ta đã nói rồi, dùng lực đấu thì bất lợi, phải dùng trí.
Giọng nói của Đoạn Cửu Đức cũng vang lên.
- Dùng trí cái rắm, hai kẻ các ngươi đã làm gì? Còn không phải là dựa vào trí tuệ của ta?
Giọng nói tràn đầy vẻ xem thường của Từ Khuyết truyền đến.
Mạc Quân Thần ngẩn ra, sững sờ nhìn về phía trước, bóng mấy người Từ Khuyết lại xuất hiện lần nữa.
Thời khắc này, y đã há hốc mồm ra, tình huống này là thế nào vậy?
- Mạc hộ pháp, làm tốt lắm, vừa nãy phối hợp rất hợp lý.
Từ Khuyết đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Mạc Quân Thần, ngữ khí tán dương đầy thưởng thức.
Ta phối hợp cái gì vậy?
Mạc Quân Thần trừng lớn mắt, một mặt ngơ ngác.
- Được rồi, đừng nghịch nữa, chính sự quan trọng hơn, bằng không đợi bọn họ phản ứng lại, chúng ta cũng chỉ còn cách xông vào thôi.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng nhắc nhở.
- Đi thôi.
Từ Khuyết vung tay lên, cũng không giải thích nhiều với Mạc Quân Thần, trực tiếp lao về phía trước đi.
Vừa nãy hắn đúng là đã muốn thả hồn phách Quan Sở Sở và Hiên Viên Kỳ Thương ra, giết chết mấy ông lão này, nhưng vừa nghĩ tới còn có đại phiền toái là ba gia tộc khác, may mà kịp nghĩ ra cách này, dù sao để hai cái hồn phách này ra tay cái giá đánh đổi quá lớn, lãng phí trên người mấy Thái Ất Tán Tiên này, vẫn quá thiệt thòi.
Huống hồ chỉ là vì muốn thấy Khương Hồng Nhan mà thôi, còn không cần thiết gây sự quá lớn ở Thiên Cung Thư Viện.
Vì thế hắn liên thủ với Đoạn Cửu Đức và Husky bày xuống ảo trận, tạo ra ảo giác qua mặt mấy ông lão này, nhưng cũng không nhân cơ hội chạy tới tìm Khương Hồng Nhan, dù sao lấy tốc độ của bọn họ, e là rất khó chạy trốn khỏi truy kích của Thái Ất Tán Tiên.
Cứ thế bọn họ ẩn dật tại chỗ, chờ sau khi mấy ông lão này phát hiện ra điều không đúng liền đuổi theo rồi rời khỏi đây, bọn họ lại từ phía sau vòng qua, vẹn toàn đôi bên.
- Ồ, không đúng rồi, chỗ này dường như đã thay đổi.
Giữa đường, Husky đột nhiên nhíu mày, chỉ về mấy toà núi nhỏ nổi bồng bềnh giữa không trung đằng trước, lắc đầu nói:
- Năm đó bản thần tôn ở đây, chỗ này có ít nhất hơn ba mươi ngọn núi, hiện tại lại chỉ còn mấy toà như thế.
- Nguy rồi, bọn họ có lẽ đã sớm thay đổi bố cục động phủ.
Đoạn Cửu Đức kinh ngạc nói.
Vốn là có hai người bọn họ dẫn đường, muốn tìm tới Khương Hồng Nhan trong dãy núi này cũng không phải việc khó.
Nhưng hiện tại bố cục những ngọn núi này bị thay đổi, hơn nữa mỗi một động phủ đều có trận pháp mạnh mẽ che đậy, tránh cho khi đệ tử tinh anh bế quan bị chuyện bên ngoài quấy rối, nhưng đồng thời bên ngoài cũng không thể cảm ứng được khí tức của bọn họ, trong tình huống như vậy, muốn tìm được Khương Hồng Nhan trong thời gian ngắn, hoàn toàn chính là mò kim đáy biển!
- Không đúng, Hồng Nhan hẳn là vẫn còn ở quanh đây, vừa nãy bọn họ phát hiện ra ảo trận, liền trực tiếp đuổi tới hướng này, chứng minh Hồng Nhan chính là ở đây.
Từ Khuyết trầm giọng nói ra.
Tình huống trước mắt nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng rằng trở thành phó viện trưởng thư viện, muốn gặp Khương Hồng Nhan sẽ dễ như ăn cháo, nhưng không nghĩ rằng mấy tên chấp sự này lại cứng rắn như thế, khiến hắn có một cảm giác không ổn.
- Ồ, đúng rồi, vậy chúng ta theo sau là được, nhưng sao bọn họ vẫn xông về phía trước thế, bản thần tôn nhớ động phủ Khương Hồng Nhan không xa đến như vậy, nếu cứ tiếp tục tiến vào trong thì chính là động phủ của tên có Đạo Thai Thần Thể ở Thánh Tông kia rồi.
Husky bừng tỉnh nói, rồi nó đột nhiên biến sắc, kinh hô:
- Móa nó, không phải đám người kia đồng thời chuyển động phủ của hai người bọn họ chứ?
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, trên người Từ Khuyết đột nhiên tràn ra một luồng sát khí khủng bố, con ngươi lạnh lùng lấp loé, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
- CMN, tiểu tử, ngươi lại để lộ vị trí như vậy à.
Đoạn Cửu Đức thấy thế, nhất thời hô.
Bọn họ có thể đi theo không bị phát hiện như vậy, hoàn toàn là vì đã ẩn dật khí tức đến mức hoàn mỹ, nhưng hiện tại Từ Khuyết lại phát ra sát khí, giống như đang nói cho đối phương biết vị trí của nhóm người mình.
- A, ta chính là muốn bại lộ vị trí để bọn họ biết, để bọn họ nhanh đến đây một chút, bằng không. . . ta làm sao có thể bóp chết bọn họ đây?
Từ Khuyết lạnh giọng cười, trong giọng nói lộ ra sát ý, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Mạc Quân Thần đứng ở một bên, không khỏi sợ hết hồn, hơi kinh ngạc, y còn chưa bao giờ thấy Từ Khuyết có dáng vẻ như thế.
Husky và Đoạn Cửu Đức còn cả Liễu Tĩnh Ngưng đã thấy nhiều nên không trách, năm đó Từ Khuyết không ít lần như vậy, chuyện diệt cả nhà người ta đã làm không ít, thủ đoạn của hắn từng khiến tứ đại châu nghe tiếng mà sợ mất mật.
Có điều những năm gần đây hắn đột nhiên thu liễm lại, rất ít khi hung hăng như vậy, bây giờ nghe nói động phủ của Khương Hồng Nhan bị sắp xếp bên cạnh động phủ của Đạo Thai Thần Thể, hắn mới thật sự nổi giận.
Rõ ràng, nếu như Thiên Cung Thư Viện thật sự dám làm chuyện như vậy, bọn họ không sẽ hoài nghi chút nào, Từ Khuyết rất có khả năng sẽ thả ra hai đạo hồn phách, trực tiếp diệt Thiên Cung Thư Viện và Thánh Tông.
Dù sao, xưa nay hắn vốn không phải một người hiền lành.
Dù sao, danh xưng Đại Ma Vương Từ Khuyết, thật sự không phải tùy tiện kêu loạn.
Dù sao, tiểu tử này vẫn nổi tiếng là giấm vương Tạc Thiên Bang a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận