Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 812: Con Hàng Này Muốn Làm Gì?

Từ chiến trường rời đi, Từ Khuyết một lần nữa trở lại khách sạn trong tòa thành cổ nơi biên cương.
Ban ngày ra ngoài, hắn là Luyện Hư kỳ tầng tám, buổi tối trở về đã là Luyện Hư kỳ đỉnh phong.
Dù Khương Hồng Nhan chuẩn bị tâm lý như thế nào đi nữa cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi với loại tốc độ tăng cấp này của hắn.
Cũng may nàng có thể cảm nhận được mặc dù cảnh giới của Từ Khuyết tăng lên mãnh liệt, nhưng căn cơ cũng vô cùng vững chắc, căn bản sẽ không biến thành loại ấm sắc thuốc dường như chỉ có cảnh giới nhưng không có thực lực kia.
- Tiểu cô nương, ngày mai ta không đi chiến trường nữa, chuẩn bị bắt đầu đột phá tới Hợp Thể kỳ.
Từ Khuyết vừa vào phòng liền lao lên trên giường, lộ vẻ thích ý nói.
Chỉ cần có thể bước vào Hợp Thể kỳ, chí ít có thể không sợ Đại Thừa kỳ nữa, đến lúc đó hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là trợ giúp Khương Hồng Nhan đi tới Đế Cung cướp Thành Đạo Thụ đi, thu hồi sợi hồn phách kia, bằng không một khi để tên thánh thượng kia bước vào Tiên Nhân Cảnh, phỏng chừng sẽ xảy ra đại sự.
Vì thế bây giờ Từ Khuyết nhìn như ung dung, nhưng một phút cũng không dám khinh thường thả lỏng.
Đồng thời lúc nằm lên trên giường, cũng đã bắt đầu khôi phục đạo uẩn bản thân.
Hắn rõ ràng, ba ngày nay tuy rằng ngắn ngủi, nhưng liên tiếp gây ra đại sự, làm cho không ít người quan tâm.
Ví dụ như Thần Tử Doanh, ví dụ như tên tướng soái Tần Vệ kia, lại ví dụ như tên thánh thượng mặc dù chưa bao giờ lộ diện nhưng vẫn có thể phát giác ra bọn họ.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta giúp ngươi hộ pháp.
Tay Khương Hồng Nhan cầm một cái khăn lông ướt đi tới.
Khí chất của nàng vẫn là xuất trần như vậy, ung dung hoa quý, trên dung nhan tuyệt đẹp mang theo ý cười nhạt, cẩn thận mà ôn nhu lau chùi mồ hôi trên mặt Từ Khuyết.
Dù sao cũng đã trải qua một trận chiến, lại cộng thêm đi đường, Từ Khuyết lúc này đã phong trần mệt mỏi, hành động nhỏ bé này của Khương Hồng Nhan làm cho cả người hắn thư thích thả lỏng hơn rất nhiều, tâm tư sáng tỏ, tốc độ khôi phục đạo uẩn trong lúc vô hình trở nên nhanh hơn một chút.
Rất nhanh, bóng đêm dần giáng lâm.
Khương Hồng Nhan đã ngồi trở lại trên bồ đoàn, lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, khí tức bình tĩnh, làm cả gian sương phòng tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Mãi đến tận sau nửa đêm Từ Khuyết đột nhiên mở hai con mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.
Hắn hơi nhướng mày, trực tiếp quét về phía bên ngoài cửa phòng.
Sau khi bước vào Luyện Hư kỳ đỉnh phong, thần hồn của hắn khắp mọi mặt đều trở nên mạnh mẽ, trong nháy mắt cảm ứng được có mấy đạo khí tức đang đi về phía mình, trong đó có một đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ, tuy chưa tới gần nhưng đã làm cho người ta có loại cảm giác khó thở.
- Đại Thừa kỳ?
Từ Khuyết nhíu mày càng sâu.
Ở vào thời điểm như thế này, Đại Thừa kỳ muốn đến đây cũng chỉ có hai người, hoặc là tên tướng soái Tần Vệ kia, hoặc chính là thánh thượng.
Nhưng Từ Khuyết càng tin tưởng người trước có độ khả thi khá lớn, bởi vì nếu như thánh thượng đến đây, đoán chừng khí tức sẽ càng mạnh hơn thế.
- Tiểu tử, đến lúc rời đi rồi.
Khương Hồng Nhan chẳng biết lúc nào cũng đã mở mắt ra, bình tĩnh nói.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, đứng lên nói:
- Rời đi là khẳng định phải rời đi, nhưng trước khi đi, ta phải thu hồi chút lợi tức, miễn cho bọn họ cho rằng loại người có dáng dấp đẹp trai đàng hoàng như ta dễ ức hiếp.
Ầm!
Vừa dứt lời, đột nhiên một khí thế bàng bạc từ bên ngoài khách sạn lao tới.
Tiếp đó, chỉ nghe mấy tiếng phá không nặng nề vang lên, mấy bóng người đột nhiên rơi xuống bên ngoài cửa phòng.
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch, tướng soái có lệnh, lệnh cho ngươi ra gặp mặt một lần.
Một thanh âm ở ngoài cửa vang lên.
Tiếp đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cửa phòng trong nháy mắt bị một luồng cự lực nổ ra, mười mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan.
Mười mấy người này đều là người trẻ tuổi, nữ có nam có, cảnh giới của tất cả đều đã đi vào Độ Kiếp kỳ, vô cùng mạnh mẽ.
Trên người bọn họ đều có một loại cảm giác cao cao tại thượng, một loại cảm giác ưu việt bễ nghễ tất cả, ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, hùng hổ doạ người.
Giống như chỉ cần Từ Khuyết từ chối đi ra ngoài gặp tướng soái, bọn họ sẽ ra tay không chút do dự.
Nhưng mà đối mặt với tình huống như thế, Từ Khuyết luôn thấy vui vẻ nhất.
Cơ hội trang bức lại tới nữa rồi.
- Ồ ồ, ba tên các ngươi tại sao lại đến nữa rồi, còn dẫn theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ khuôn mặt đẹp trai của ta hấp dẫn sự chú ý của các ngươi như thế sao?
Từ Khuyết lộ ra nụ cười bỉ ổi hỏi.
Bên trong mười mấy người này, nam tử mặc áo đỏ, nam tử mặc áo xanh cùng với nam tử che mặt đều ở trong đó, chính là ba người tối hôm qua bị hắn chọc tức bỏ đi.
- Ha ha, Lý Bạch, chuyện đến nước này, miệng lưỡi lợi hại của ngươi cũng hết tác dụng rồi. Dám hủy lệnh bài Thần Tử Doanh, tội không thể tha, tướng soái để chúng ta tìm đến ngươi thanh toán.
Nam tử mặc áo đỏ lạnh lẽo cười nói.
- A? Cái gì?
Từ Khuyết lập tức vô cùng ngạc nhiên, lập tức tràn đầy vô tội nháy mắt nói:
- Ta hủy lệnh bài Thần Tử Doanh của các ngươi? Vị đạo hữu này hình như đang nói đùa, ngươi chớ nói lung tung đấy, ta ngay cả lệnh bài Thần Tử Doanh đều chưa từng thấy, tại sao có thể hủy đi được?
Lời vừa nói ra, thêm vào vẻ mặt mơ hồ vô tội này của hắn, lập tức để hơn mười nam nữ trẻ tuổi Thần Tử Doanh sững sờ.
Chỉ có nam tử mặc áo đỏ, nam tử mặc áo xanh cùng với nam tử che mặt, trong nháy mắt trừng lớn con ngươi.
Tình huống gì thế này?
Cái tên này bị mất trí nhớ sao?
Tối hôm qua vừa mới hủy hoại lệnh bài, bây giờ lại nói không biết?
Đúng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên tỏ vẻ kích động, vui vẻ nói:
- Chờ đã, nói như vậy, chư vị là tới mời ta gia nhập Thần Tử Doanh à? Oa, quá tuyệt, các ngươi biết không? Ta vẫn rất sùng bái Thần Tử Doanh, nằm mơ cũng muốn gia nhập nha, nhanh, mau dẫn ta đi gặp tướng soái đi.
Cái gì?
Trong khoảnh khắc, ba người nam tử mặc áo đỏ há hốc mồm tại chỗ.
Con hàng này muốn làm gì?
Mẹ nó chứ, chơi vu hại à?
- Lý Bạch, ngươi... ngươi đây là có ý gì?
- Ta cảnh cáo ngươi, đừng ở chỗ này giả vờ ngây ngốc.
- Tối hôm qua lúc chúng ta tới mời ngươi, ngươi rõ ràng là nhục mạ Thần Tử Doanh chúng ta, còn hủy hoại lệnh bài. Bây giờ còn muốn giả ngu sao?
Ba người nam tử mặc áo đỏ kia vội vàng lớn tiếng quát lên.
Cái nồi này, bọn họ kiên quyết không thể cõng, cũng không dám cõng.
Hơn nữa bọn họ cũng vạn vạn không nghĩ ra, Từ Khuyết tối hôm qua còn hung hăng kiên cường như thế, đêm nay lại chơi loại chiêu trò dơ bẩn này, giả vờ ngây ngốc muốn vu hại ba người bọn họ.
Nếu như tướng soái tin tưởng Từ Khuyết, vậy ba người bọn họ liền xong, chí ít không miễn được một phen trừng phạt đáng sợ.
- Híc, ba vị Đạo hữu, các ngươi... đang nói cái gì thế? Tối hôm qua các ngươi tới đây, rõ ràng là bảo ta đừng quá mức lộ liễu ở trên chiến trường, bằng không liền... liền cái kia, người ta đã lo lắng sợ hãi cả ngày đó.
Từ Khuyết nói xong, tay còn dùng sức vỗ về bộ ngực mình, dùng ánh mắt ngây thơ, vô cùng đáng thương nhìn mấy người này.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mười mấy người Thần Tử Doanh bá một cái quét về phía ba người nam tử mặc áo đỏ kia.
Nam tử mặc áo đỏ lập tức cuống lên, phẫn nộ quát:
- Đừng tin tiểu tử này, hắn đang vu hại chúng ta!
- Ngươi... tại sao ngươi có thể nói như vậy?
Từ Khuyết lập tức giống như một thiếu niên bị bắt nạt, chỉ vào nam tử mặc áo đỏ, lộ vẻ oan khuất.
- Khốn kiếp!
Nam tử mặc áo xanh cũng không nhịn được loại vẻ mặt buồn nôn này của Từ Khuyết, chợt quát lên một tiếng muốn xông lên đánh hắn.
- Được rồi.
Đúng lúc này, bên trong mười mấy người, một cô gái trẻ vóc người cao gầy đột nhiên lạnh giọng nói.
Lập tức, nam tử mặc áo xanh và nam tử mặc áo đỏ ngừng lại.
Ánh mắt của nữ tử cao gầy lạnh lùng quét về phía Từ Khuyết, mặt không chút thay đổi nói:
- Bất kể là ngươi vu hại bọn họ, hay là bọn họ vu hại ngươi, đều không liên quan gì cả. Đêm nay chúng ta đến là để ngươi đi ra khỏi cánh cửa này gặp tướng soái! Nhưng mà...
Nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, con ngươi xẹt qua một ít trêu tức cùng xem thường, tiếp tục nói:
- Nhưng trước đó chúng ta cũng muốn nhìn xem, ngươi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, dựa vào cái gì mà đòi gia nhập Thần Tử Doanh!
- Ta... Ta...
Trên mặt Từ Khuyết lập tức hiện lên tràn đầy hoảng loạn, không tự chủ được lùi về phía sau, tự ti nói:
- Kỳ thực ta cũng không biết, ngoại trừ đẹp trai... ta còn có thể dựa vào cái gì để gia nhập vào Thần Tử Doanh.
Hơn mười nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy, vẻ mặt lập tức càng xem thường, trên khóe môi của nữ tử cao gầy càng nhếch lên một vệt đường cong châm chọc.
- Bằng vào cái này được không?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Tiếp đó vung tay lên.
Phía sau hơn mười nam nữ trẻ tuổi kia, chẳng biết lúc nào đã có thêm một đạo bóng người tóc trắng áo bào trắng, người kia chính là Đạo Thân của Từ Khuyết.
Vèo!
Đạo Thân vung trường côn màu đen trong tay lên thật cao, dưới ánh trăng, trên trường côn màu đen cũng hiện lên một đạo ánh sáng quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận