Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1323: Tổ Tiên Xuất Hiện?

Ầm!
Ở ngoài tổ mộ, một tảng đá cổ lão chậm rãi di chuyển, mở ra lối vào.
Lý Thanh Hà dẫn đầu cất bước đi vào, mọi người cũng cùng bước vào bên trong.
Đây đã không phải lần đầu tiên bọn họ tiến vào toà tổ mộ này, mỗi một lần đi vào đều có loại cảm giác không rét mà run, ở mảnh tổ mộ mai táng các đời cường giả đại năng của Thiên Cung Viện này, trong lòng của tất cả mọi người đều duy trì kính nể từ đầu tới cuối, không dám lớn tiếng huyên náo, cho dù những cường giả đại năng kia đã chết đi vô số năm, vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng lần này, vừa bước vào tổ mộ, tất cả mọi người lập tức cảm giác được một loại cảm giác nghẹt thở.
Đối mặt với bốn phía mộ thất tối om om, càng đi vào bên trong, loại cảm giác ngột ngạt này cũng càng to lớn, cảm giác hoàn toàn khác với những lần đi vào tổ mộ trước.
- Chuyện này. . .
Có người mới vừa há mồm, muốn nói ra vì sao lại như vậy.
Lại phát hiện tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn lẫn nhau, kể cả viện trưởng Lý Thanh Hà, giờ phút này cũng tỏ vẻ vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng khóa chặt một phương hướng.
Đó là một con đường đi về chủ mộ thất.
Đương nhiên, chủ mộ thất chỉ là cách gọi của Thiên Cung Thư Viện bọn họ, bởi vì nơi đó mai táng viện trưởng hai đời trước của Thiên Cung Thư Viện, nhưng trên thực tế chỗ đó chỉ có thể coi là mộ thất vắng vẻ nhất bên trong tổ mộ, hoàn toàn không phải khu vực trung tâm.
Lý Huyền Kỳ năm đó đi vào nơi đây, từng dặn đi dặn lại rằng, không thể mạo phạm các đời tổ tiên của Thiên Cung Viện, một mình y táng mình ở nơi này, đã xem như là một loại mạo phạm, sao lại dám chọn những khu vực trung tâm kia.
Vì thế, hậu nhân của y cũng nghe theo tổ huấn, cho dù tiến vào tổ mộ, cũng chưa từng đi điều tra những khu vực khác, mỗi một lần đều trực tiếp đi về hướng mộ vị của Lý Huyền Kỳ cùng với viện trưởng đời thứ hai, lâu dần, bọn họ liền xem nơi đó là chủ mộ thất.
Mà bây giờ, vị trí đó lại truyền đến một loại cảm giác ngột ngạt to lớn, khiến cho nội tâm của tất cả mọi người đều đang khiếp sợ.
- Lẽ nào. . . tổ sư đã thức tỉnh?
Có người kinh ngạc nói, biểu hiện vô cùng kích động.
Nếu như Lý Huyền Kỳ thật sự có thể thức tỉnh, như vậy từ đây Thiên Cung Thư Viện sẽ trở thành tồn tại chí cường ở Thiên Châu.
Dù sao Thiên Châu bây giờ, không có bất kỳ thế lực nào có Tiên Vương tọa trấn.
- Không, luồng hơi thở này. . . hoàn toàn không phải là Tiên Vương có thể so được.
Một tên lâu chủ khẽ lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, cỗ khí tức mạnh mẽ kia đột nhiên tản đi, biến mất không còn tăm hơi, giống như từ đến nay đều chưa từng xuất hiện.
Bên trong tổ mộ to lớn, cũng trở nên bình tĩnh, khôi phục loại trang nghiêm yên tĩnh ngày xưa.
Mọi người lập tức kinh ngạc một trận, hai mặt nhìn nhau, tràn ngập không rõ.
- Còn đứng ở bên ngoài làm gì?
Lúc này, một đạo âm thanh hờ hững nhưng tràn ngập uy nghiêm vang lên.
Tất cả mọi người vội vàng hơi nghiêng nửa người trên về phía trước, lấy tư thái cung kính đáp một tiếng "Vâng", liền đều hướng về phía trước mà đi.
m thanh này bọn họ rất quen thuộc, rõ ràng là âm thanh của tổ sư Lý Huyền Kỳ, ai cũng không có cách nào quên.
Nhưng cỗ khí thế đột nhiên biến mất kia, trước sau vẫn khiến cho mọi người cảm thấy khó hiểu, bọn họ đều biết đó tuyệt đối là xuất phát từ bên trong, nhưng đó sẽ là ai chứ?
Bên trong tổ mộ này, ngoại trừ Lý Huyền Kỳ và viện trưởng đời thứ hai, cũng chỉ có. . .
Các đời đại năng cường giả của Thiên Cung Viện năm đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều bỗng nhiên nhảy một cái, nhưng đã không còn dám dừng lại giao lưu, tiếp tục giữ yên lặng, lấy tâm thái kính nể, tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, bọn họ lướt qua mộ đạo, bước vào bên trong một gian mộ thất rộng rãi.
Ngoài ý muốn chính là, bên trong mộ thất không phải là tối tăm giống như năm đó, trái lại hơi có chút tia sáng, từ vị trí góc phía sau của mộ thất khúc xạ tới đây.
Sắc mặt của mọi người kịch biến tại chỗ, có thể để cho tia sáng chiếu vào, điều này nói rõ chuyện gì?
Mộ thất đã từng bị người đào ra rồi!
"Ầm!"
Lúc này, tất cả mọi người hầu như không hẹn mà cùng quỳ trên mặt đất, Lý Thanh Hà càng là há mồm hô:
- Tổ tiên thứ tội, đệ tử bất hiếu không đề phòng cẩn thận, khiến cho người ngoài quấy nhiễu các tổ tiên.
- Đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi.
Một đạo thanh âm hờ hững vang lên.
Tiếp đó chỉ thấy một tia lạnh gió thổi qua, một vị lão nhân hạc phát đồng nhan chậm rãi đi ra, tia sáng yếu ớt khúc xạ ở trên mặt y, khiến cho mọi người ở đây đều có chút hoảng hốt.
Tổ tiên Lý Huyền Kỳ!
Y đã đi ra?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngày tế tổ trước đây, Lý Huyền Kỳ cùng viện trưởng đời thứ hai đều là nằm ở bên trong quan tài, tuy rằng giao lưu với bọn họ, nhưng thân thể chưa bao giờ di động, mà lần này, y lại tự mình từ bên trong quan tài đi ra, cũng ở trong khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với bọn họ.
Thân thể của Lý Thanh Sơn cùng Lý Thanh Hà khẽ run lên, viền mắt có chút ướt át.
Bọn họ thân là con cháu của Lý Huyền Kỳ, tự nhiên nhận ra ông lão này, rất nhiều năm trước, lúc tuổi của bọn họ còn nhỏ, ông lão này đã ôm lấy bọn họ, trêu chọc bọn họ vui đùa, sau đó lão nhân từ thế rời đi, hai người bọn họ thậm chí đều còn chưa bắt đầu thành công Trúc Cơ.
Bây giờ thời gian đã qua đi vô số năm, một lần nữa nhìn thấy ông lão này, khiến cho trong lòng bọn họ nổi lên rất nhiều ký ức.
- Gia gia!
Lý Thanh Hà và Lý Thanh Sơn đồng thời mở miệng, hô lên xưng hô đã vô số năm không gọi.
Trên mặt của Lý Huyền Kỳ cũng mang theo nụ cười hiền hoà, nhìn hai đứa cháu của mình, khẽ gật đầu cảm khái:
- Các ngươi lớn rồi.
Đây là một câu nói mà các trưởng bối thường nói, trên thực tế còn hiện lên vô số tâm tư, từ thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một tiếng cảm khái này.
Lý Thanh Sơn và Lý Thanh Hà cũng nhìn Lý Huyền Kỳ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, dù sao thì tuổi của bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, ấn tượng đối với ông lão này cũng chỉ sót lại vài hình ảnh vụn vặt, còn lại đều là ngày tế tổ mỗi năm năm, cùng ông lão này nói chuyện mà thôi.
Nhiều năm qua, bọn họ đối với ông lão này chỉ đều là kính nể.
- Các ngươi dựa theo lúc trước, luyện hóa Linh Tiên Thạch, sửa trận pháp lại một chút, sau đó nghe ta nói là được rồi.
Lý Huyền Kỳ không nói nhảm, mở miệng nói.
Mọi người vội vàng đáp một tiếng vâng, liền bắt đầu chia nhau ra làm việc, từng người lấy ra Linh Tiên Thạch đã chuẩn bị kỹ, bắt đầu luyện hóa, Lý Thanh Hà cùng Lý Thanh Sơn thì lại trực tiếp phụ trách chữa trị Phục Sinh Trận.
Lý Huyền Kỳ cũng mở miệng lần nữa:
- Trên thực tế vừa nãy các ngươi cũng đã phát hiện ra đạo khí thế kia, đó là một vị tổ tiên của Thiên Cung Viện, hồn phách của y xuất hiện, đồng thời kể cả hồn phách của vợ y cũng xuất hiện, tu vi thực lực của bọn họ, chí ít là Tiên Tôn đỉnh phong, đã cách Tiên Đế không xa.
Cái gì?
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều sợ hết hồn, bất kể là đang luyện hóa Linh Tiên Thạch hay là chữa trị trận pháp, đều trừng lớn hai con mắt.
Lời nói này của Lý Huyền Kỳ, khiến cho bọn họ cực kỳ chấn động.
Tiên Tôn? Tồn tại tiếp cận Tiên Đế?
Chuyện này. . . sao có thể?
Nhân vật như vậy, nếu như đi ra, Thiên Châu này còn có người nào có thể là đối thủ?
- Thanh Hà Thanh Sơn, cha các ngươi hẳn là người thứ nhất phát hiện ra bọn họ, nhưng đáng tiếc lúc đó lão phu còn chưa kịp tỉnh lại, cha các ngươi mạo phạm bọn họ, bị một chưởng vỗ nát thân thể, may mà hồn phách còn chưa triệt để tiêu vong, đã được lão phu để vào bên trong Phục Sinh Trận, vì thế chờ một lúc các ngươi nhìn thấy hai vị kia, nhớ không thể có bất kỳ mạo phạm nào, bằng không. . . lão phu cũng không giữ được các ngươi.
Lý Huyền Kỳ nói tiếp.
Mọi người ở đây cũng có chút sững sờ, Lý Huyền Kỳ liên tiếp nói ra mấy lời này, khiến cho bọn họ nhất thời có chút khó có thể tiêu hóa.
Đầu tiên là hồn phách của hai vị tổ tiên Thiên Cung Viện xuất hiện, tiếp theo lại là viện trưởng đời thứ hai suýt chút nữa đã bị giết, hơn nữa còn là bị một chưởng đập nát thân thể, hồn phách của hai vị tổ tiên kia, thực lực khủng bố như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận