Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 916: Có Việc Hỏi Ngươi (1)

Trước một giây, Lưu Lam vẫn còn đang dần dần lâm vào tuyệt vọng.
Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy trên vai chợt nhẹ đi, Ngô tổng mới vừa rồi còn đang dùng sức muốn dính lên trên người mình, hiện tại giống như đột nhiên biến mất.
Cô lập tức khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thân hình mập mạp của Ngô tổng giờ phút này lại bị người nhấc lên, treo ở giữa không trung, khuôn mặt còn mang theo một chút ngơ ngác, có vẻ còn có chút không kịp phản ứng lại là đang đã xảy ra chuyện gì.
- Cái này...
Lưu Lam lập tức bị làm cho hoảng sợ, lập tức nhìn về phía người trước mắt, không khỏi ngây dại.
Từ Khuyết đang một tay nhấc lấy Ngô tổng, trên mặt cười nhạt nhìn cô, bên người còn có Lâm Ngữ Hi cùng với một cô gái lạ lẫm đang đứng.
- Từ Khuyết, Ngữ Hi, cậu... các ngươi sao lại tới đây?
Lưu Lam lập tức kinh ngạc nói, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tối hôm qua cô cũng đã từ trong cuộc nói chuyện điện thoại với Lâm Ngữ Hi, biết được tin tức Từ Khuyết còn chưa chết.
Thế nhưng không nghĩ rằng, bây giờ Từ Khuyết lại xuất hiện ở trước mặt cô, lại còn dùng một tay nhấc Ngô tổng có hình thể lớn như vậy lên.
Chuyện này làm cho cô khó có thể tin, gần như hoài nghi có phải là mình uống say, xuất hiện ảo giác rồi hay không.
Mà đúng lúc này, Ngô tổng bị tóm giơ lên trên không trung đã kịp phản ứng lại, đột nhiên nổi giận, rống lớn nói:
- Mày làm gì? CMN, mày biết lão tử là ai không hả? Thả lão tử xuống!
- Om sòm!
Từ Khuyết lập tức hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, thân hình mập mạp của Ngô tổng trong nháy mắt hóa thành một đường vòng cung, đột nhiên bay ra ngoài.
Rầm!
Ngay sau đó, một tiếng động cực lớn vang lên.
Thân hình mập mạp kia của Ngô tổng trực tiếp nện ở trên một bàn bàn cơm, trong nháy mắt lật nghiêng cả cái bàn, làm mọi người ngồi ở cái bàn kia sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên.
- Aaaa...
Ngô tổng cùng cái bàn cùng nhau rơi lên trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Bộ âu phục sạch sẽ lúc này đã bị vô số thức ăn dính khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, tất cả âm thanh huyên náo ở đây đều két két ngừng lại.
Rất nhiều khách mời cùng đám minh tinh, trong nháy mắt bị hấp dẫn chú ý, mọi ánh mắt lúc này đều tề tụ đến.
Vẻ mặt của Từ Khuyết lạnh nhạt, giống như không coi ai ra gì nhìn Lưu Lam, mỉm cười nói:
- Bạn học cũ, đã lâu không gặp. Đi theo tôi, tôi có việc muốn hỏi cậu.
- Hả?
Lưu Lam lúc này còn có chút ngây người, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Từ Khuyết đột nhiên xuất hiện, lại hơi vung tay liền ném Ngô tổng ra, toàn bộ quá trình không đến vài giây, làm cho cô đều không kịp phản ứng lại, có chút phát mộng.
Từ Khuyết cười cười:
- Tôi nói là, tôi có việc muốn hỏi...
- Thật to gan, ai gây sự ở trong tiệc ăn mừng của tôi?
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên, trực tiếp cắt đứt lời nói của Từ Khuyết.
Rào!
Ánh mắt của tất cả mọi người, trong nháy mắt ngay ngắn hướng phía sau đám người quét tới.
Rất nhiều minh tinh thậm chí một ít ông chủ, khuôn mặt đều lộ ra vẻ kính sợ, đều chủ động thối lui.
- Vương tổng!
- Vương ca!
- Vương lão bản!
Ở dưới âm thanh cung kính xưng hô của mọi người, một người đàn ông trung niên ăn mặc âu phục giày tây, cất bước đi ra.
Sắc mặt của y âm trầm, khuôn mặt lúc tức giận tràn ngập lệ khí, xem ra chính là một tên tàn nhẫn.
Thân hình Lưu Lam lập tức run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch tại chỗ, đôi môi có chút khẩn trương đến run rẩy.
- Đã xong đã xong, Từ Khuyết cậu lần này gây ra đại phiền toái rồi!
Cô thấp giọng nói, lo lắng tới mức hai tay vặn vẹo vào nhau ở trước người, đứng thẳng bất an.
Bởi vì lăn lộn trong ngành giải trí, không có một ai không biết Vương lão bản trước mắt này.
Y có vô số công ty, dưới cờ có vô số minh tinh, trong đó có mười minh tinh rất nổi tiếng, càng mấu chốt hơn chính là y còn cùng với không ít siêu minh tinh có giao tình rất sâu, hơn nữa nghe đồn rằng y đều có quan hệ với cả hai nhà hắc bạch.
Bằng không mà nói, tiệc ăn mừng ngày hôm nay này cũng sẽ không lập tức có hơn phân nửa người của ngành giải trí đến dự.
Có thể nói, chỉ cần một câu của vị Vương lão bản này, là có thể hô phong hoán vũ ở trong ngành giải trí.
Hôm nay Từ Khuyết ở trên tiệc ăn mừng của y động thủ đánh người, gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa người bị đánh còn là một lão bản nhà đầu tư, chuyện này đồng nghĩa với việc đã trực tiếp hủy đi mặt mũi của y.
Lưu Lam đã sợ hãi, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phải đối mặt với thứ gì.
Suy nghĩ trực quan nhất, chính là sẽ xong đời rồi! Không chỉ có Từ Khuyết sắp xong đời, ngay cả cô cũng sắp xong đời!
Nhưng mà vẻ mặt của Từ Khuyết lại bình thản, cùng Khương Hồng Nhan bình tĩnh đứng ở tại chỗ.
Lâm Ngữ Hi lại hơi trở nên khẩn trương, không khác Lưu Lam là mấy, có chút bất an đứng thẳng.
Cô không phải lo lắng Từ Khuyết và Lưu Lam sẽ xảy ra chuyện, mà lo lắng tới tình cảnh sẽ xảy ra tiếp theo.
Trước khi Từ Khuyết đến nói lời gì, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rành mạch, tên này chuẩn bị chạy đến giết người đó!
- Cậu là ai? Biết rõ đây là chỗ nào không? Ai mời cậu tới?
Vương lão bản lúc này đã đi tới đây, nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, trực tiếp dừng lại nghiêm nghị chất vấn.
Lưu Lam sợ hãi, vội lo lắng đứng ra, sợ hãi nói:
- Vương... Vương lão bản, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, hắn là bạn của tôi, những thứ này đều là hiểu lầm, tôi...
- Câm miệng, nơi này có phần cô nói chuyện sao? Cô thì tính là thứ gì, rác rưởi!
Một đôi nộ nhãn của Vương lão bản lập tức trừng lên nhìn Lưu Lam.
Đôi mắt của Từ Khuyết híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, lắc đầu nói:
- Chậc chậc chậc, vốn còn muốn giết ít người đi một chút, dù sao chỉ là một vài con sâu cái kiến, bây giờ xem ra không được nữa rồi.
Giết ít người một chút?
Con sâu cái kiến?
Mọi người ở đây nghe được mấy câu này, lập tức khẽ giật mình, mặt mũi lập tức tràn đầy cổ quái.
Tên này đang nói cái gì thế?
Đầu hỏng rồi sao?
Ở trước mặt Vương lão bản, lại còn nói muốn giết người ít một chút? Còn ám chỉ Vương lão bản là con sâu cái kiến?
- Ha ha, thì ra là một tên điên.
Đột nhiên, có người trêu tức nở nụ cười.
Đó là một nam minh tinh, bộ dáng tuấn lãng, dáng người cao ngất, trong tay còn vuốt vuốt một cái ly uống rượu, chậm rì rì đi tới.
Mọi người ở đây nhìn thấy, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ suy nghĩ.
Sắc mặt của Lưu Lam trong nháy mắt càng trở nên tái nhợt, như là giấy trắng.
Nam minh tinh này cô cũng biết.
Đường Bân, là một minh tinh chuyên đóng phim võ thuật trong nước, hơn nữa còn là người luyện võ thực sự có công phu trong người, nghe nói đã từng một đánh bốn, trực tiếp đem bốn vệ sĩ chuyên nghiệp gục, thậm chí còn từng tại studio tay không nâng lên một chiếc xe con.
Loại thân thủ này, loại thực lực này, Từ Khuyết có thể là đối thủ sao?
Nghĩ đến điểm này, trong mắt Lưu Lam đã tràn ngập sự tuyệt vọng, cô giống như đã chứng kiến kiếp sống minh tinh của mình sắp dừng ở đây.
- Vương tổng, loại phiền toái nhỏ này, cứ để tôi đến giải quyết cho.
Lúc này, Đường Bân đã chậm rãi đi tới, trên tay chẳng biết từ lúc nào đã đeo lên hổ chỉ, nhìn về phía Vương lão bản nói.
Sắc mặt của Vương lão bản âm trầm khẽ gật đầu.
- Được, đừng đánh chết là được, miễn làm ô uế nơi này!
Hítt!
Tất cả mọi người ở đây lập tức hít sâu một hơi.
Đừng đánh chết là được?
Đây chẳng phải là đánh cho ngốc hoặc đánh cho tàn phế cũng đều được sao?
- Ha ha, yên tâm đi Vương lão bản, nhất định khiến anh thoả mãn!
Đường Bân lập tức nở nụ cười, ánh mắt trêu tức chậm rãi quét về phía Từ Khuyết, nói:
- Đồ ngốc, bây giờ là xã hội văn minh, không phải động một chút là có thể giết người! Còn có...
XÍU... UU! !
Đột nhiên, chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Đường Bân đột nhiên ngừng lại tiếng nói, cả người đứng im tại chỗ.
Tất cả mọi người lập tức khẽ giật mình, có chút nghi hoặc nhìn Đường Bân, còn không kịp phản ứng xem là đã xảy ra chuyện gì.
- Có cm mày, nói nhảm nhiều thật.
Đột nhiên, âm thanh hời hợt của Từ Khuyết vang lên.
Đồng thời, hắn cầm lấy một chiếc khăn ăn sạch sẽ màu trắng trên bàn, chậm rãi lau đi vết máu trên thanh lợi kiếm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận