Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 498: Vô Đề

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Khuyết mở hai con mắt ra tỉnh lại.
Phát hiện mình lại một thân một mình nằm ở trên giường, hắn lập tức ảo não không thôi.
Tức giận a!
Tối hôm qua lại ngủ, là ngủ thật sự, cái gì cũng không làm được!
Đây còn là người sao? Đúng là không bằng cầm thú!
Chỉ trách cặp chân đẹp thon dài kia quá mức thoải mái, không kìm lòng được ngủ mất.
- Haizz!
Mang theo lòng tràn đầy tiếc nuối, Từ Khuyết thở dài, cuối cùng vẫn bò xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ngày hôm nay hắn muốn khởi hành, dẫn dắt đám dị tộc chạy tới Hoàng thành, hoàn thành kế hoạch cứu vớt một chủng tộc.
Chuyện này với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn.
Mà Dị tộc từ lâu đã chuẩn bị sắp xếp, ở dưới sự dẫn dắt của Tô Linh Nhi, một đám người đã chờ đợi ở lầu một từ lâu.
Lúc Từ Khuyết đi xuống, tất cả mọi người lại cùng kêu lên hò hét một câu "Vu Yêu Hoàng", suýt chút nữa để Từ Khuyết tại chỗ lệ tuôn, nhớ tới tiếc nuối do tối hôm qua bỏ qua.
- Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?
Tô Linh Nhi đi lên phía trước, mỉm cười nghẹ giọng hỏi.
- Không ngon!
Từ Khuyết không chút do dự đáp.
Tô Linh Nhi lập tức kinh ngạc nói:
- Tại sao vậy?
Nàng rõ ràng nhìn thấy Từ Khuyết ngủ rất say, cho nên mới an tâm rời đi.
Từ Khuyết nói ra:
- Ta sợ bóng tối, một người ngủ sẽ sợ hãi.
"Phốc ha ha ha ha!"
Lúc Tô Tiểu Thất bên cạnh nghe được lời này, lập tức cất tiếng cười to lên, cực kỳ khinh bỉ nhìn Từ Khuyết nói:
- Ngươi quá mất mặt, ta lúc mười ba tuổi đã dám ngủ một mình.
- Ngươi thật là lợi hại.
Từ Khuyết tỏ vẻ không biết nói gì.
- Đó là đương nhiên.
Tô Tiểu Thất dường như gà chọi đá thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ đắc ý đi ra.
Tô Linh Nhi thì lại đỏ cả mặt, tựa hồ vừa mới kịp hiểu ra ý tứ câu nói vừa rồi kia của Từ Khuyết.
Không dám ngủ một mình?
Vậy chẳng phải là muốn nàng đồng thời ngủ?
Cái tên này quá xấu, luôn nói những thứ không đứng đắn này.
Lúc này, Từ Khuyết xem thời gian đã gần đến, là lúc nên rời đi, xoay người nhìn về phía Tô Linh Nhi nói:
- Linh Nhi, có thể...
Nói còn chưa dứt lời, Tô Linh Nhi hoang mang hoảng loạn nói:
- Không thể, không được! Ta... Ta còn chưa chuẩn bị xong!
Nói xong, Tô Linh Nhi đỏ cả mặt cất bước rời đi, rất là vội vàng.
Từ Khuyết trong nháy mắt ngơ ngác.
Chưa chuẩn bị xong liền chưa chuẩn bị xong thôi, có cần thiết nói tới e thẹn như thế không?
Thực sự là, người không biết còn tưởng rằng ta là đang hỏi ngươi có thể ngủ chung hay không đây.
Thế giới này thực sự là quá dơ bẩn, để người thuần khiết ngây thơ như ta làm sao tiếp tục sống đây?
Từ Khuyết một mặt phiền muộn thở dài, góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
...
- Báo!
Lúc này, một tên dị tộc đột nhiên vội vã chạy trở về, lo lắng nói:
- Bẩm báo Yêu Hoàng điện hạ, ngoài thành phát hiện một con chó, dáng dấp lén lén lút lút, khẳng định là gian tế do Yêu thú tộc phái tới.
- Một con chó?
Từ Khuyết sững sờ, lúc này mới nhớ tới Husky thật giống như đã lâu không thấy.
Ngày hôm qua trong trận chiến ấy, hắn từng hỏi Tô Linh Nhi có ăn thịt chó hay không, mạnh mẽ doạ Husky chạy, nếu không có dị tộc này chạy tới bẩm báo, mình còn kém chút đã quên có con chó này
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, đó là con chó ta thu làm sủng vật, các ngươi gọi nó Husky là được rồi.
Từ Khuyết an ủi đoàn người nói.
- Nhưng con chó kia sau khi bị chúng ta phát hiện, ở bên ngoài kêu gào, nói muốn đơn đấu.
Tên dị tộc kia đáp.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Đầu óc nó có chút vấn đề, các ngươi đừng để ý tới là được. Không còn sớm nữa, mọi người đều chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.
- Dạ!
Đông đảo dị tộc đáp lại.
...
Bên ngoài Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc, mặt trời chiều nơi chân trời đã ngả về tây, chạng vạng gió thổi hoa cỏ phất phơ, bốn phía toả ra mùi thơm.
Một nhánh đội ngũ do mười mấy tên dị tộc tạo thành đang hướng về Hoàng thành đi tới.
Từ Khuyết suất lĩnh đoàn người lên truyền tống trận, đi ba ngày đường, rốt cục đến đến bên ngoài Hoàng thành.
Chỉ là này dung mạo của Dị tộc thực sự là lôi kéo chú ý, trên đường gặp phải không ít Nhân tộc, đều bị dọa đến xoay người liền chạy.
Còn có một vài Nhân tộc là đội ngũ mấy chục người kết bạn, nhận ra bọn họ, lập tức rút đao đối mặt.
Từ Khuyết đã sớm gọi ra Lôi Huyễn Thân, lấy hình dáng Nhân tộc đi theo.
Phát hiện ra phiền phức, liền lập tức quát mắng:
- Lớn mật, ta chính là Tạc Thiên Bang Lý Bạch, cùng bạn bè du lịch, các ngươi cũng dám tới quấy rầy?
Mọi người vừa nghe thấy ba chữ "Tạc Thiên Bang", lại nghe được tên Lý Bạch, lập tức xoay người liền chạy.
Từ khi Từ Khuyết chém giết Hỏa Hoàng, còn tiêu diệt qua lão sát thần Thiên Sát, đám người Hỏa Nguyên Quốc đối với Tạc Thiên Bang quả thực nghe tiếng đã sợ mất mật, căn bản không dám đắc tội.
Liền Từ Khuyết còn chưa tới Hoàng thành, toàn bộ Hoàng thành cũng đã truyền ra tin tức.
- Các ngươi nghe nói gì không? Tạc Thiên Bang Lý Bạch công tử lại trở về rồi!
- Đương nhiên biết rồi, có người nói còn dẫn theo một đám dị tộc nửa người nửa yêu, cũng không biết là muốn làm cái gì.
- Sẽ không phải là muốn tới tấn công Hoàng thành chứ?
- Ngươi ngốc hả? Hoàng thành bây giờ không phải là của Tạc Thiên Bang sao?
- Đúng thế! Tuy nói Hoàng thành bây giờ do Nhã phu nhân nắm quyền, nhưng ai lại không biết Nhã phu nhân là nữ nhân của Lý Bạch công tử.
- Từ Khuyết lúc trước khi rời đi còn buông lời, ai dám ức hiếp Nhã phu nhân, chính là cùng Tạc Thiên Bang đối địch.
- CMN, chuyện này không đúng rồi, mấy ngày trước ta ở khách sạn nghe nói vài tên người trẻ tuổi đang bàn luận về Nhã phu nhân, một người trong đó còn buông lời, muốn một đêm xuân cùng Nhã phu nhân.
- Việc này ta cũng đã nghe nói, nhưng mà lai lịch của vài tên người trẻ tuổi kia cũng không nhỏ, thân phận rất thần bí.
- Phỏng chừng là đến từ hải ngoại, bằng không không thể dám không nhìn Tạc Thiên Bang như vậy.
- Xem ra Hoàng thành gần đây lại không còn bình tĩnh nữa rồi.
...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Hỏa Nguyên Quốc.
Nhã phu nhân đang ngồi ở trong sương phòng, trong tay nâng một tấm chân dung, nhìn đến xuất thần.
Trên bức họa là một tên thiếu niên mặc áo trắng, phong độ phiên phiên, tựa ở trên khung cửa, góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trên tay còn ngậm một điếu thuốc, có vẻ tiêu sái cùng đẹp trai khó nói ra.
Bên trên chân dung còn đề hai câu thơ —— "Tay cầm nhật nguyệt trích tinh thần, thế gian không có người như ta"!
- Haizz!
Nhã phu nhân thở dài, giữa hai lông mày tràn ngập ai oán cùng ưu sầu.
Vị Lý Bạch công tử trong mắt của nàng kia, đã rời đi Hoàng thành hơn một năm, đương nhiên, từ lâu nàng đã biết, Lý Bạch kỳ thực chính là Từ Khuyết, chuyện này ở trong Hoàng thành, có phần lớn người đều biết, nhưng cũng có một số ít người cho rằng Lý Bạch cùng Từ Khuyết không phải là một người.
Nguyên nhân chính là Từ Khuyết mở miệng chính là thô tục, mà Lý Bạch lại không giống, tuy rằng hung hăng cao ngạo, nhưng tài hoa lại phi phàm.
"Thùng thùng!"
Lúc này, có người đang gõ cửa phòng.
Một tên cung nữ quỳ gối ngoài cửa, có chút hoang mang nói:
- Bẩm báo phu nhân, mấy vị thiếu niên kia lại muốn gặp, họ... bọn họ nói, đây là một lần cảnh cáo cuối cùng.
- Hừ, không gặp!
Nhã phu nhân thả bức chân dung trong tay xuống, lạnh giọng hừ nói.
- Nhưng... Nhưng mà, phu nhân, có thám tử đến báo, những người kia có thân phận phi phàm, có người nói đến từ hải ngoại, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
- Vậy thì như thế nào? Lúc bọn họ mới tới Hoàng thành, bổn cung cũng đã rất tiếp đón, nhưng bọn họ quá phận quá đáng, nói năng lỗ mãng, đừng tưởng rằng bổn cung không biết bọn họ muốn làm cái gì, bổn cung coi như chết, cũng sẽ không thỏa hiệp!
Nhã phu nhân hừ lạnh nói, trên người toả ra một luồng uy thế, hiển nhiên là đã thật sự nổi giận.
Cung nữ ngoài cửa sợ hết hồn, vội đáp một tiếng dạ, vội vàng chạy đi.
"Tùng tùng tùng!"
Không lâu lắm, lại một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.
Đôi mi thanh tú của Nhã phu nhân nhíu lại, trầm giọng nói:
- Lại có chuyện gì thế?
Nhưng mà, lần này đến chính là một tên thái giám, quỳ rạp xuống bên ngoài cửa, kích động nói:
- Bẩm báo phu nhân, Lý... Lý Bạch công tử trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận