Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 549: Ngươi Số Mấy? Ta Chọn Ngươi

Bởi một chữ "A" mà Hàn Quốc Cường lại bị đánh một trận.
Cuối cùng khi mặt y săng thành đầu heo, nước miếng của Husky trên đầu y còn chảy xuống đầy mặt, khóc ròng ròng cầu khẩn nói:
- Ta sai rồi, ta sai rồi, ta gọi Hàn Quốc Cơ đi! Ta là Hàn Quốc Cơ!
- Nha, thật buồn nôn!
Từ Khuyết nhìn bộ dạng này của y, lắc đầu ghét bỏ nói.
Hiện tại hắn đạt tới cảnh giới này, đã sớm không tùy tiện giết người, mà chỉ thích đùa người.
Nếu như trước đây gặp tình huống này, hắn đã trực tiếp làm thịt Hàn Quốc Cường.
Nhưng hiện tại, hắn để Husky chơi đùa trước, trước tiên nhổ mấy ngụm nước miếng, sau đó mới từ từ khiến đối phương rơi vào cảnh sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác.
Nội tâm của Hàn Quốc Cường hầu như muốn sụp đổ, xưa nay y chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như vậy, vừa nói không giết, lại phóng thích uy áp, dọa sợ y, nhục nhã y, quả thựến y sống không bằng chết.
Mọi người ở đây thấy cảnh này cũng kinh tâm động phách, sống lưng lạnh toát.
- Quá độc ác rồi.
- Thủ đoạn của người này quá tàn nhẫn, nếu như đổi thành ta, ta tình nguyện chịu một đao rồi chết!
- Đúng vậy! Nhìn cái mặt kia xem, phải đau đến thế nào chứ. Lại nhìn một đầu đầy nước bọt kia, rất buồn nôn a.
- Nhưng cái tên quái lại như Hàn Quốc Cơ, hắn nghĩ như thế nào ra được?
- Có lẽ là rảnh rỗi rồi đi gây sự, cố ý chỉnh Hàn Quốc Cường.
Rất nhiều người thấp giọng nghị luận.
Từ Khuyết thấy Hàn Quốc Cường sắp biến thành kẻ ngốc, nên không tiếp tục đùa bỡn đối phương nữa, cảm thấy vô vị, lắc đầu nói:
- Nhớ kỹ tên mới của ngươi mới, còn nữa, sau khi trở về báo cho huynh trưởng ngươi, tên y cũng đổi đi, cái tên Hàn Quốc Thắng chỉ là một đống phân, ngươi để hắn đổi thành Hàn Quốc Bại, nếu không ta sẽ tìm cục đô thị tịch thu cả nhà ngươi, biết chưa?
- Biết rồi biết rồi.
Hàn Quốc Cơ khóc lóc gật đầu liên tục nói.
Lúc này Từ Khuyết mới tha cho hắn một mạng, chủ yếu là do hắn cảm thấy giết một Nguyên Anh kỳ sẽ không lấy được kinh nghiệm, nên mới lười ra tay.
Hơn nữa hắn đã đáp ứng Nữ Đế, sẽ không tùy tiện giết người, ít nhất là sắp đến lúc gặp mặt, chuyện thì đã gây sự xong, nhưng người có thể không giết thì không giết, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đại kế ghẹo gái thì không hay.
- Bì Bì Tôm, chúng ta đi!
Từ Khuyết nói rồi xoay người muốn cưỡi lên lưng Husky, chuẩn bị cưỡi nó rời đi.
Husky lập tức không vui, vọt ra ngoài như một làn khói, cả giận nói:
- Đâu xanh, tiểu tử kia, bản thần tôn coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại muốn cưỡi ta?
- CMN, miệng ngươi sạch sẽ chút, ai muốn cưỡi ngươi, ngươi bị bệnh thần kinh à!
Từ Khuyết cũng căm tức, Husky có biết nói chuyện hay không thế. Loại từ ngữ như "Kỵ" mà nó cũng nói ra được.
- Phi!
Husky trực tiếp nhổ một nước miếng đến Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức nổi giận, thân hình loé một cái, sau khi tránh được ngụm nước miếng, hắn cũng nôn trở lại.
- Phi!
- Khặc phi!
- Phi phi!
...
Một người một chó cứ như vậy đứng trên đường nhổ nước miếng lẫn nhau.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc sững sờ, trợn mắt há mồm.
Tình huống này là thế nào?
Đang yên đang lành, tại sao hai tên này lại nháo lên?
Bọn họ không phải cùng một bọn sao?
- Lẽ nào có lí, có biết xấu hổ hay không, đứng giữa đường mà nhổ nước miếng, uổng cho ngươi tự xưng là người đọc sách!
Trong đám người đột nhiên có một tên thanh niên nhìn như người đọc sách đột nhiên cả giận nói.
Trên trán y có một ngụm nước miếng, là do Husky nhổ ra.
Một người một chó đại chiến mà không trúng chiêu, ngược lại là quần chúng vây gặp tai vạ, rất nhiều người giận mà m nói gì, chỉ có tên thiếu niên đọc sách kia giận dữ mà trách cứ.
Nhưng Từ Khuyết và Husky hoàn toàn không để ý đến y, vẫn đang bận nhổ nước miếng vào nhau.
Cuối cùng đám người đều bị doạ chạy, dù sao bọn họ đánh không lại, chỉ có thể né.
Mà Husky tuy rằng nhớ lại một chiêu thân pháp, nhưng chung quy vẫn không sánh được với Từ Khuyết đang toàn lực triển khai tốc độ, mắt nó bị một ngụm nước bắn vào, lập tức "Gào" một tiếng, hét lớn:
- Tiên sư nó, cay mắt quá, bản thần tôn yêu cầu đình chiến.
- Nghĩ hay lắm! Phi!
Từ Khuyết đột nhiên lắc mình tiến lên, há mồm phun ra từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Husky biết không địch lại được, xoay người bỏ chạy.
- Hừ, quá yếu rồi.
Từ Khuyết đạt được chiến thắng nên ngừng lại, vẻ mặt cao ngạo hừ lạnh nói.
Mọi người xung quanh đều tức đến đen mặt lại.
Mẹ nó, không còn gì để nói rồi!
Đại ca ngươi không phải chỉ nhổ nước miếng thắng sao? Có gì mà đắc ý chứ?
Đường đường là một cường giả Anh Biến kỳ, thiên tài như thế lại chơi nhổ nước miếng, đây quả thực là sống lâu thấy nhiều chuyện lạ.
Rất nhiều người đứng xem mà muốn thổ huyết, nhưng cũng không dám mở miệng nghị luận cái gì, chỉ có thể lắc đầu.
Mà Husky chạy đi, Từ Khuyết cũng lười đuổi theo, vung tay áo, ngang nhiên đi tới Minh Nguyệt Lâu.
Trong lòng hắn tràn ngập vẻ chờ mong.
Ở một địa phương không quen thuộc, hắn sắp gặp được Nữ Đế, việc này khiến hắn có chút kích động.
Cảm giác này giống như trở lại khoảng thời gian năm đó hắn vừa thi đại học xong chuẩn bị đi lên đại học, ở một thành phố xa lạ, một trường học xa lạ, sắp gặp được hoa khôi lớp thời trung học, tràn ngập ảo tưởng.
Nhưng khi hắn ôm các loại ảo tưởng và chờ mong, Từ Khuyết khi đến cửa Minh Nguyệt Lâu, lại đột nhiên bị người ngăn lại.
Chỉ thấy một nữ tử mặc cung trang tướng mạo đẹp đẽ, giơ tay nhỏ, mỉm cười nói:
- Vị công tử này, mời lấy ra thẻ bài thân phận của ngài.
- Thẻ bài thân phận, vào tòa nhà này chẳng lẽ còn phải làm thẻ sao?
Từ Khuyết sững sờ hỏi.
- Công tử hiểu lầm, Minh Nguyệt Lâu chỉ chiêu đãi thiên tài Anh Biến kỳ trở lên hoặc Thánh Tử Thánh Nữ, nếu ngài tới lần đầu tiên, trước tiên cần trải qua kiểm tra cảnh giới, lấy thẻ bài thân phận thì ngài mới có thể đi vào.
Cung trang nữ tử hé miệng nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích.
Kiểm tra cảnh giới? Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Từ Khuyết gật gù, hỏi:
- Xin hỏi cô nương, làm sao tiến hành kiểm tra cảnh giới, có phải là đánh với ngươi một trận?
- A!
Cung trang nữ tử sững sờ, đột nhiên không nhịn được phì cười:
- Công tử, mời đến bên này!
Nàng luễ phép cười, nhưng khi nghe thấy Từ Khuyết nói "Có phải là đánh với ngươi một trận", thì thật sự không nhịn được bị chọc cười.
Dù sao nàng ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, gặp vô số thiên tài cao ngạo và Thánh Tử Thánh Nữ, nhưng người giống như Từ Khuyết là lần thứ nhất thấy, nói chuyện kỳ quái như vậy, không có một chút dáng vẻ nào của thiên tài.
Dưới sự hướng dẫn của cung trang nữ tử, Từ Khuyết tiến vào Minh Nguyệt Lâu, đi về phía đường bên cạnh.
Đồng thời hắn cũng nhìn lướt qua đại sảnh Minh Nguyệt Lâu, cảnh vật huy khoàng, khí thế cổ xưa.
Bên trong có không ít thanh niên nam nữ, có người ngồi một mình, có đám túm năm tụm ba, nhưng cảnh giới nhưng đều từ Anh Biến kỳ trở lên.
Xung quanh cũng có không ít nữ tử mặc cung trang lui tới, phụ trách bưng thức ăn, nhìn qua rất giống nữ phục vụ ở khách sạn cao cấp trên địa cầu, đồng phục thống nhất, vô cùng chính quy.
- Cô nương, các ngươi này nhìn qua rất quy củ, có phục vụ đặc thù không?
Từ Khuyết cười hỏi.- Công tử nếu lấy được thẻ bài thân phận, bất luận cần phục vụ cái gì, Minh Nguyệt Lâu đều sẽ thỏa mãn.
Cung trang nữ tử vừa dẫn đường, vừa duy trì mỉm cười trả lời.
Hiển nhiên, nàng cũng không biết phục vụ đặc thù trong miệng Từ Khuyết là có ý gì.
Lão tài xế Từ Khuyết tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu liên tục nói:
- Được, rất tốt, ngươi số mấy ? Chờ một lúc ta chọn ngươi!
Số mấy? Chọn ta?
Cung trang nữ tử vô cùng nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi dò, nhưng trước mặt nàng có một lão giả bước tới.
Tư thế đi của lão giả này vô cùng quái lạ, hai tay chắp sau lưng, nhìn như đi tập tễnh, kì thực trong nháy mắt liền lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cung trang nữ tử vội vàng dừng lại, vẻ mặt kính nể nói:
- Vân lão, vị công tử này đến kiểm tra cảnh giới.
Nói xong, nàng vừa nhìn về phía Từ Khuyết:
- Công tử, tiểu nữ chỉ có thể mang ngài đến nơi này, làm phiền ngài theo Vân lão đi vào kiểm tra.
- Ồ!
Từ Khuyết gật đầu, dáng vẻ lẫm liệt.
Trên người lão giả này tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, tuyệt đối là cao thủ Luyện Hư kỳ, hơn nữa so với ba nữ tử ngày hôm nay gặp phải còn cường hãn hơn.
Minh Nguyệt Lâu, quả thật là không đơn giản.
- Không cần kiểm tra, đúng là Anh Biến kỳ, tuy rằng chỉ mới là Anh Biến Kỳ tầng bốn, nhưng thực lực cũng không tệ. Sau khi nộp Linh Thạch liền có thể cầm thẻ bài thân phận.
Lúc này, Vân lão nhàn nhạt liếc Từ Khuyết một chút, khẽ lắc đầu, xoay người đi về một con đường dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận