Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1468: Ai Đang Nhắc Tới Ta

"Híttt!"
- Những thứ này. . . tất cả đều là sính lễ?
- Quả thật không hổ là Thánh Tông, sính lễ lớn như vậy, thật là làm cho người thán phục.
- Ở trong này, càng có một thanh trung phẩm Tiên Khí, trên mười thanh hạ phẩm Tiên Khí.
- Mau nhìn, phía dưới những Tiên Khí kia, tất cả đều là Thiên Hỏa Phong Diệp, dược liệu quý giá như vậy, lại chỉ là trải phía dưới Tiên Khí, dùng để làm trang sức tô điểm.
- Đây cũng là quá xa xỉ đi.
- Đó đâu tính là gì, các ngươi không thấy những thứ đặt ở bên cạnh Tiên Khí đó hay sao?
- Cửu Huyền Băng Mộc, Ly Hỏa Kim, Thái Huyền Chân Thiết. . .tất cả đều là tài liệu luyện khí đỉnh cấp.
- Còn có các loại linh thảo đan dược quý giá. . . ồ, chờ chút, cây linh thảo màu xám này là. . . Tinh Không Hỏa Hoa?
- Cái gì? Đúng là Tinh Không Hỏa Hoa?
- Trời ơi, đó chính là từ Tinh Mang Thảo lên cấp trưởng thành mà ra, cần mười vạn năm mới có thể ngưng tụ ra Tinh Không Hỏa Hoa.
- Phóng tầm mắt khắp cả tòa Thiên Châu, e rằng loại Tinh Không Hỏa Hoa này, cũng không thể vượt quá trăm cây, Thánh Tông lại có thể lấy ra một cây làm sính lễ.
- Quả nhiên là thế. Có thể vô cùng bạo tay như thế, cũng chỉ có Thánh Tông mà thôi
Ở ngoài động phủ, đông đảo học sinh đều thở dài nói.
Những người này phần lớn đều đến từ một ít thế lực hoặc lớn hoặc nhỏ, tầm mắt vốn rất cao, nhưng vẫn bị những sính lễ này làm cho khiếp sợ, đủ để thấy sính lễ mà Thánh Tông lấy ra, xác thực là rất quý giá.
Khương Hồng Nhan lại rất bình tĩnh, ánh mắt trống không, không nhìn những sính lễ kia.
Nhưng lúc nghe được tiếng bàn luận của mọi người, đôi mắt đẹp của nàng mới hơi lóe lên, nhìn về phía đám sính lễ này, ánh mắt rơi vào cây linh thảo màu xám kia, chính là Tinh Không Hỏa Hoa bên trong miệng của mọi người.
Do Tinh Mang Thảo mười vạn năm lên cấp mà thành Tinh Không Hỏa Hoa.
Khóe miệng của Khương Hồng Nhan không khỏi hơi nhếch lên, khiến cho nàng để ý cũng không phải là cây Tinh Không Hỏa Hoa này quý giá cỡ nào, mà là Tinh Mang Thảo trước khi lên cấp, làm cho nàng nhớ tới Từ Khuyết.
Năm đó ở bên trong thí luyện sát hạch Thiên Hương Cốc, tên gia hỏa đốt mấy trăm cây Tinh Mang Thảo kia.
- Hồng Nhan, sính lễ này có thoả mãn hay không? Chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ, ngày sau ta nhất định có thể cho ngươi thêm càng nhiều đồ vật quý giá hơn so với chỗ này.
Minh Diệc Hiên bắt lấy ánh mắt cùng biểu hiện của Khương Hồng Nhan, lập tức mừng lớn, cho rằng phần sính lễ này, để Khương Hồng Nhan rất hài lòng.
Mà trên thực tế, trước khi lấy ra những sính lễ này, y cũng có lòng tin này.
Dù sao những sính lễ này quý giá như vậy, y thực sự không nghĩ ra, có ai sẽ không động tâm.
Nhưng mà, sau khi Khương Hồng Nhan nhìn cây Tinh Không Hỏa Hoa này một lúc, lại dời ánh mắt đi, đối với những vật khác bên trong sính lễ, chưa từng nhìn nhiều.
Minh Diệc Hiên cũng giống như bị nàng không nhìn.
Từ lúc xuất quan đến bây giờ, nàng ngoại trừ đáp lại Lý viện trưởng, thậm chí đều không cùng Minh Diệc Hiên nói nửa câu nói hoặc nửa chữ.
- Khụ, Hồng Nhan, đây là tâm ý của Minh thiếu chủ cùng với Thánh Tông, ngươi có thể nhận lấy.
Lúc này, Lý viện trưởng tựa hồ nhìn ra bầu không khí không đúng lắm, ho khan một tiếng, nhắc nhở.
- Không cần.
Khương Hồng Nhan nhàn nhạt lắc đầu, ngữ khí cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tựa hồ đang suy tư điều gì, tiếp tục nói:
- Ta nên đi rồi.
Nên đi?
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra.
Sắc mặt của Minh Diệc Hiên cũng đột nhiên chìm xuống, hết sức khó coi.
Bọn Lý viện trưởng giống như là đã sớm có dự liệu, đều đối diện lẫn nhau một chút.
Tiếp đó, Lý viện trưởng mở miệng lần nữa, cười khổ nói:
- Hồng Nhan, chuyện đám hỏi lần này, chính là do tổ tiên hai phe Thiên Cung Thư Viện ta cùng Thánh Tông định ra, có rất nhiều chuyện ngươi còn không biết, nhưng vẫn phải nhận lấy những sính lễ này trước, chuyện còn lại, chúng ta lại chậm rãi báo lại cho ngươi.
- Ta đã nói từ lâu, đạo lữ của ta, tên là Từ Khuyết.
Khương Hồng Nhan hơi nhíu mày nói.
- Chuyện này chúng ta đương nhiên là biết đến, nhưng thật bất hạnh, vị đạo lữ kia của ngươi, e rằng đã bỏ mình. Bây giờ ngươi cũng là thân thể tự do, hiếm thấy Thánh Tông có đại nghĩa sâu dày, không để ý tới quá khứ của ngươi, ngươi hẳn phải cảm kích mới đúng.
Lý viện trưởng mở miệng nói.
Khương Hồng Nhan nghe vậy, mặt ột nhiên biến sắc:
- Ngươi nói cái gì?
Lý viện trưởng lắc lắc đầu:
- Mấy năm qua ngươi vẫn đang bế quan, bên ngoài đã phát sinh rất nhiều chuyện, vị đạo lữ Từ Khuyết mà ngươi nói tới kia, đã xuất hiện ở Thiên Châu.
- Hắn đến rồi?
Khương Hồng Nhan có chút kinh ngạc.
Nguyên bản nàng dự định sau khi xuất quan, liền nghĩ biện pháp trở về Tứ Đại Châu, đến Táng Tiên cốc cứu Từ Khuyết ra, lại không nghĩ rằng Từ Khuyết đã đến rồi.
Hơn nữa từ giọng điệu của Lý viện trưởng, không khó để nghe ra, tên kia lại chọc ra phiền toái lớn.
- Hồng Nhan, ngươi có chỗ không biết, tên Từ Khuyết này cùng cha hắn, đều là người có phẩm đức bại hoại, lừa bịp khắp nơi, đặc biệt là cha của Từ Khuyết, đã từng còn lừa gạt đến trên đầu Thiên Cung Thư Viện chúng ta, tiếp theo còn giết hơn nửa đệ tử của Thánh Tông, càng là cùng Thần Nông thị tộc kết làm tử thù, bây giờ cha của Từ Khuyết đã tiêu thanh diệt tích, nhưng Từ Khuyết lại xuất hiện ở Thiên Sát Thành, dựa theo chúng ta biết, mấy vị Tiên Vương tổ tiên của Thần Nông thị tộc, còn có Tiên Vương của những thế lực khác, cũng đã đến Thiên Sát Thành vào mấy ngày trước.
Lý viện trưởng nói.
Lông mày của Khương Hồng Nhan không khỏi nhíu chặt lại.
Tiên Vương tổ tiên?
Thiên Châu này, từ khi nào liền Tiên Vương đều xuất hiện, hơn nữa còn nhiều vị Tiên Vương như vậy, cũng phải đi đối phó Từ Khuyết?
Nghĩ tới đây, nàng có chút khó có thể duy trì hờ hững.
- Ta muốn đi Thiên Sát Thành.
Lúc này Khương Hồng Nhan mở miệng, đồng thời cất bước lướt về phía dưới, bước lên Truyền Tống Trận.
Nhưng mấy bóng người lại đột nhiên xuất hiện, chặn lại đường đi của nàng, chính là bọn Lý viện trưởng.
- Không cần, bây giờ ngươi chạy tới cũng đã chậm rồi. Trên thực tế mấy vị Tiên Vương tổ tiên viện ta cùng Thánh Tông, mấy ngày trước đều đã xuất phát, nếu như kịp, bọn họ tự nhiên sẽ xem ở trên mặt của ngươi cứu Từ Khuyết.
Nói đến đây, Lý viện trưởng hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chuyện này cũng cần xem lựa chọn của ngươi, dù sao cha của Từ Khuyết đã từng gây ra đại họa, nếu như ngươi có thể cùng Minh thiếu chủ thông gia, thân phận của ngươi sẽ không giống, mấy vị các tổ tiên đều sẽ thay ngươi ra tay, nhưng nếu như ngươi không chịu thông gia, tin tức một khi truyền đi qua, chỉ sợ là bọn họ cũng phải ngồi xem mặc kệ rồi.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của Khương Hồng Nhan, trong nháy mắt trở nên băng hàn.
Thậm chí không ít người ở đây đều nghe ra được, câu nói này rõ ràng là đang áp chế Khương Hồng Nhan.
Nguyên bản mọi người đều đang hoài nghi, giết một tên Từ Khuyết mà thôi, có cần thiết phải vận dụng tổ tiên của nhiều phe thế lực đi Thiên Sát Thành như vậy không?
Bây giờ đều hiểu, thì ra các tổ tiên của Thiên Cung Thư Viện cùng Thánh Tông, là muốn đến cướp đoạt Từ Khuyết, bắt sống hắn.
Mục đích cũng chỉ có một, chưởng khống sự sống còn của Từ Khuyết, dùng để bắt ép Khương Hồng Nhan cùng Minh Diệc Hiên thông gia, nếu như nàng không đồng ý, Từ Khuyết nhất định sẽ chết.
- Hồng Nhan, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần ngươi ta kết làm đạo lữ, ta tin tưởng các tổ tiên đều sẽ toàn lực bảo đảm an toàn của Từ Khuyết.
Lúc này, Minh Diệc Hiên cũng mở miệng, giả vờ chân thành nói.
Nhưng trên thực tế, đây vốn là chuyện mà hai phe tổ tiên của Thánh Tông cùng Thiên Cung Thư Viện đã đàm luận ước định sẵn, lấy chuyện này bắt ép Khương Hồng Nhan phối hợp, nhưng nếu như đến cuối cùng Khương Hồng Nhan còn không chịu đồng ý, bọn họ ngoại trừ giết Từ Khuyết, cũng sẽ lấy thủ đoạn càng cứng rắn hơn, khống chế Khương Hồng Nhan lại.
Dù như thế nào, Khương Hồng Nhan cũng không thể chạy trốn khỏi kết cục thông gia, đương nhiên, để bảo đảm có thể thuận lợi đản sinh ra Thiên Vận Đạo Thai Thần Thể, bọn họ vẫn là hi vọng Khương Hồng Nhan có thể phối hợp, bằng không cũng không thể làm những việc này để bắt ép nàng.
Vèo!
Lúc này, một luồng sát khí bàng bạc, đã từ trên người Khương Hồng Nhan lan tràn ra.
Trong ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh lẽo biểu hiện lạnh nhạt, đã đủ để chứng minh câu trả lời của nàng.
Nàng, sẽ không thể đồng ý!
Nàng cũng tin tưởng, Từ Khuyết không để cho nàng đáp ứng!
- Hồng Nhan, nghe bản viện trưởng một câu, đồng ý việc này, đối với ngươi cũng là kết quả tốt nhất, hơn nữa Từ Khuyết cũng sẽ bình yên vô sự, chí ít có thể bảo đảm là hắn có thể sống sót.
Lý viện trưởng mở miệng khuyên nhủ lần nữa, y biết, coi như Khương Hồng Nhan không đồng ý, cũng khó có thể chạy trốn số mệnh này.
- Ồ! Là ai đang bàn luận tới ta thế? Ta có thể sống hay không, còn cần phải người khác tới bảo đảm hay sao?
Đúng lúc này, một đạo âm thanh mười phần ngả ngớn, từ phía sau mọi người truyền đến.
Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ mặc áo bào đen, tỏ rõ nụ cười bỉ ổi, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bên cạnh người mang theo một con đại cẩu, còn có một ông lão lôi thôi, đang cất bước đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận