Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 984: Trước Giết Một Tên Cho Ngươi Xem

- Làm sao? Ta muốn chút tro cốt cũng không được sao? Chỉ một yêu cầu nho nhỏ lẽ nào cũng quá đáng sao?
Từ Khuyết hùng hồn nhìn về phía trung niên công tử hỏi.
Toàn trường mọi người đã trợn tròn mắt, dồn dập nuốt nước miếng một tiếng, như thế chẳng lẽ còn không quá phận sao?
- Không quá đáng, tuyệt đối không quá đáng!
Trung niên công tử lại lập tức vỗ ngực, kiên định đáp,.
- Đại ca, ngài đừng nói chỉ muốn chút tro cốt, cho dù là muốn máu huyết của tổ tiên chúng ta cũng không thành vấn đề.
- Ồ? Được không, vậy thì thêm cả máu huyết nữa.
Từ Khuyết cười đáp.
Trong nháy mắt sắc mặt trung niên công tử cứng đờ, khóe miệng mạnh mẽ co giật, hận không thể vả vào miệng mình mấy cái.
Chết tiệt, tật xấu miệng tiện của lão tử làm sao mãi không sửa được thế?
Lão tổ tông đều biến thành tro cốt rồi, lấy ở đâu ra máu huyết?
- Tiểu tử, hiện tại làm thế nào đây? Ngươi lưu lại hay ta lưu lại?
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, cười nhạt hỏi.
Hiển nhiên, nàng cảm thấy cần có một người lưu lại bảo vệ Từ Phỉ Phỉ.
- Khà khà, loại việc tay chân này, đương nhiên là ta đi rồi, tiểu cô nương, ngươi đừng hòng cướp đầu người với ta.
Từ Khuyết nở nụ cười, con ngươi híp lại nhìn về phía huyết hải trước mắt.
Cùng lúc đó, trong Quỷ Vương quý phủ trung tâm huyết hải.
Một lão giả vẻ mặt âm trầm, ngồi ở ghế trên chính sảnh, mười ngón nắm chặt tay vịn, hai bên tay vịn đã sớm bị nắm đến biến hình.
Hiển nhiên, lão giả này chính là Phủ chủ Quỷ Vương phủ, cường giả Lệ lão đại Hoàng Kim lâu năm.
- Đồ hỗn trướng, từ sáng đến tối toàn gây phiền toái cho lão tử, các ngươi bình thường ở đệ nhị lĩnh vực gây sự cũng thôi đi, bây giờ dám tới đệ nhất lĩnh vực trêu chọc người khác đến đây?
Lệ lão đại vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào một người thanh niên trẻ rồi quát lên.
Người thanh niên trẻ tỏ vẻ không phục, không để ý chút nào nói:
- Cha, lần này thật sự không có quan hệ gì với ta, hai tiện nhân kia rõ ràng là muốn cướp chí bảo trên người con!
- Hừ, ngươi trên người ngoại trừ đấu bảo, còn có cái gì đáng giá để người ta cướp?
Lệ lão đại hừ một tiếng.
- Báo!
Lúc này, từ ngoài phòng truyền đến một tiếng thét to đầy lo lắng.
Ngay sau đó, một gã hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, ngã trên mặt đất, sợ hãi nói:
- Bẩm báo lão gia, đại thiếu gia bị người ta đánh, hiện tại đã rơi vào tay tặc nhân, tặc nhân này dường như có thực lực Hoàng Kim, cùng một nhóm với hai nữ tử kia.
- Cái gì?
Lúc này Lệ lão đại từ trên ghế đứng lên, hoàn toàn tức giận.
- Vô sỉ, dám ở trước cửa nhà lão tử đánh nhi tử ta? Người kia là ai?
- Thuộc hạ không biết, người kia nhìn có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng nắm giữ thực lực có thể so với những cường giả cấp bậc Hoàng Kim khác, chỉ sợ là thiên tài đến từ đệ nhất lĩnh vực.
Hộ vệ khúm núm đáp.
- Thiên tài trẻ tuổi?
Lệ lão đại nhất thời ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm nghị lên.
Nếu như chỉ đắc tội với một cường giả cấp bậc Hoàng Kim mạnh mẽ có tuổi, y có thể lợn chết không sợ nước sôi, mạnh mẽ đối đầu.
Nhưng nếu như đắc tội với một tên thiên tài tuổi trẻ, hơn nữa còn là tồn tại cấp bậc Hoàng Kim, vậy chỉ sợ kẻ này đến từ đại tông môn ở đệ nhất lĩnh vực.
Chuyện này nếu như sơ ý một chút, có thể khiến đại tông môn kia tức giận, toàn phái giết tới, dù Lệ lão đại y có hai cái mạng, cũng không thể chống đỡ nổi.
- Lần này phiền phức rồi, hai tên nghịch tử các ngươi...
Lệ lão đại tức muốn chết, nhưng lại không đành lòng thật sự đánh con mình, lúc này khẽ vung tay, hừ lạnh nói:
- Thôi, cùng lão tử đi ra ngoài gặp gỡ tiểu tử kia, lấy danh tiếng lão tử, bọn họ ít nhiều vẫn phải cho chút mặt mũi.
Nói xong, Lệ lão đại cất bước đi ra bên ngoài, tên thanh niên kia do dự một chút, cuối cùng cũng vội vàng đi theo.
Không lâu sau, hai người cùng với vài tên hộ vệ, đã đến ngoài Quỷ Vương phủ, Lệ lão đại vung tay lên, trong nháy mắt thu lại chướng khí trên huyết hải, tầm nhìn nhất thời rõ lên.
Hắn ngay lập tức nhìn thấy mấy người Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan ở bên bờ huyết hải đối diện, cao giọng nói:
- Người trẻ tuổi, lão phu Lệ Viễn, không biết các ngươi thuộc môn phái nào?
- Aaa, cha, nhanh cứu con, con sắp chết rồi!
Còn không chờ Từ Khuyết đáp lại, trung niên công tử nằm trên đất nhất thời đã kêu to thảm thiết.
"Ầm!"
Lúc này dưới chân Từ Khuyết lại dùng lực, mạnh mẽ giẫm lên ngực trung niên công tử kia, trợn mắt nói:
- Thành thật một chút, đừng có gào khóc thảm thiết ở chỗ này.
- Aaa...
Trung niên công tử gia trong nháy mắt thét lên thảm thiết, lần này là thật sự không khống chế được mà kêu, bởi vì toàn bộ xương sườn của y đã gẫy hết.
- Dừng tay!
Lệ lão đại thấy thế, nhất thời sầm mặt lại, mở miệng quát lên.
- Người trẻ tuổi, không nên quá đáng, Lệ Viễn ta cũng không phải người dễ bị ức hiếp, ngươi muốn cái gì cứ mở miệng, đừng bắt nạt khuyển tử nhà ta.
- Cha, người cũng đừng phí lời, nhanh để lão nhị mang tro cốt tổ tông chúng ta lên, vị đại ca này muốn một chút tro cốt mà thôi, chúng ta cho hắn đi!
Trung niên công tử không nhịn được, mở miệng hô.
Lệ lão đại nhất thời ngẩn ra, tro cốt?
Đùa gì thế, tro cốt tổ tông Lệ gia ta, sao có thể đưa cho người ngoài?
- Làm càn! Kẻ phá gia chi tử nhà ngươi muốn làm lão tử tức chết sao?
Nghe thế, Lệ lão đại tức giận, trừng mắt quá trung niên công tử.
Trung niên công tử cũng gấp, hô lớn:
- Cha, chẳng lẽ mạng của ta, còn không bằng một bình tro cốt sao? Ta sắp chết rồi!
- Chết cái gì mà chết?
Lệ lão rống lớn một tiếng, nhìn về phía Từ Khuyết:
- Người trẻ tuổi, tro cốt tổ tông ta Lệ gia, không thể cho ngươi. Ngươi nói điều kiện khác đi.
- Ta không cần.
Từ Khuyết đơn giản trả lời một câu.
Lệ lão đại sững sờ, tựa hồ không có nghe rõ, hỏi:
- Cái gì?
Từ Khuyết kiêu ngạo nói:
- Ta không cần.
-...
Nhất thời, sắc mặt Lệ lão đại tối sầm.
Toàn trường mọi người cũng dồn dập co rút khóe miệng, không có gì để nói.
Không phải không chứ, ngươi như thế còn làm bộ đáng yêu ngạo kiều cái gì?
- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng Quỷ Vương phủ ta không chết không thôi sao? Lão phu có thể bảo đảm, nếu con trai của ta chết, ba người các ngươi cộng với hai con chó này, tuyệt đối sẽ không ra khỏi được Quỷ Vương thành.
Lệ lão đại lạnh giọng hừ nói.
- Đậu!
Đột nhiên, Husky cùng chó Poodle đã nổi giận trước.
- CMN nhà ngươi! Hai mắt mù sao? Bản thần tôn là sói, không phải chó!
- Tiên sư nó, lão tử là rắn, rắn khổng lồ chín đầu, không phải chó!
Hai con chó tức giận mắng thành tiếng, nhe răng trợn mắt hét lớn.
Tất cả mọi người trong nháy mắt bối rối.
Sói? Lại còn rắn?
Móa, cái này có quan hệ gì với các ngươi sao?
- Được rồi được rồi, các ngươi cũng đừng lấy chuyện đó ra nói, đừng xem phim quá nhiều, không thấy hiện tại là thời điểm nói chính sự sao?
Từ Khuyết trợn mắt, ngăn Husky cùng chó Poodle cướp đất diễn.
Husky một mặt không phục:
- Chuyện hư hỏng gì hả, đây là nguyên tắc, bản thần tôn chính là sói!
- Không sai!
Chó Poodle gật gật đầu.
Từ Khuyết không thèm để ý đến bọn chúng, ánh mắt quét về phía Lệ lão đại bên bờ huyết hải bên kia, cười nhạt nói:
- Tiểu Lệ à, ngươi có biết hay không, người Tạc Thiên Bang ta cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ uy hiếp nhất! Ồ, ngươi đây là vẻ mặt gì? Không tin đúng không? Được, vậy trước tiên ta giết một người cho ngươi xem!
Nói xong, Từ Khuyết bỗng nhiên giơ chân lên, đạp xuống ngực trung niên công tử gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận