Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1008: Băng Cốc Chi Môn

Từ bên trong điện thất có vô số bia mộ rời đi, đoàn người Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan lại đơn độc khởi hành.
Vu trưởng lão cùng đệ tử Ly Diệp Tông vẫn chưa tuỳ tùng theo bọn họ, vẫn ở lại chỗ này với Bạch Thải Linh, đây cũng là ý muốn của Từ Khuyết.
Dù sao thực lực của nhóm người này đều không ra sao, hơn nữa trang bức trước mặt bọn họ cũng không biết trang bức cái gì mới đáng giá, cùng với việc mang con ghẻ theo bên người, còn không bằng chấm dứt ở đây, từng người xử lý chuyện của riêng mình.
- Tiểu tử, tro cốt đã lấy tới tay, lúc nào ngươi luyện chế Phá Không Phù ra thế, bản thần tôn muốn trở về tứ đại châu.
Husky đã chơi chán ở chỗ này, hiện tại mở miệng hỏi Từ Khuyết.
- Gấp cái gì, trước tiên đi tới băng cốc bên kia nhìn xem, qua mấy ngày nữa là có thể rời đi rồi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, tiếp tục tiến lên.
Phá Không Phù còn phải chờ mười mấy canh giờ nữa mới kết thúc luyện chế, hơn nữa đợt này nếu đi rồi, sau này không biết còn có cơ hội trở lại hay không, khẳng định là phải dành thêm thời gian, mò thêm một chút bảo bối và điểm trang bức nữa.
Nhưng mà ở bên trong điện thất này, Từ Khuyết ngoại trừ lấy được Thiên Vận Quả cùng Tam Văn Linh Đạo Thạch, cũng thu hoạch được mấy cái hộp bảo bối khác.
Có thể đặt ở cùng một chỗ với Thiên Vận Quả và Tam Văn Linh Đạo Thạch, chắc chắn sẽ không phải là vật bình thường.
Từ Khuyết vừa đi vừa gọi ra hệ thống, tiến vào giao diện không gian trữ vật của hệ thống, tâm thần hơi động, trực tiếp mở ra mấy cái hộp kia.
Vèo!
Ánh sáng lóe lên, hộp đều bị mở ra, đồng thời âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang lên.
Ding, chúc mừng kí chủ thu được 100 viên Hạ phẩm Linh Tinh!
Ding, chúc mừng kí chủ thu được một khối pháp quyết ngọc giản Thái Ất Thần Lôi Kiếm, hạ phẩm tiên thuật (Hạo Nguyệt cấp thấp).
Ding, chúc mừng kí chủ thu được một chiếc vảy Chân Long!
. . .
Vài tiếng tiếng thông báo vang lên, Từ Khuyết có chút kinh ngạc.
Thu hoạch này tựa hồ cũng không tệ lắm, đẳng cấp vậy mà đều là cao cấp.
Hạ phẩm Linh Tinh, đây còn cao cấp hơn cả cực phẩm Linh Thạch, linh lực mà một khối hạ phẩm Linh Tinh ẩn chứa có thể so với 100 khối cực phẩm Linh Thạch.
Tuy rằng Từ Khuyết không thiếu chút Linh Thạch ấy, nhưng bên trong Linh Tinh này lại chứa đựng một ít Tiên Khí, so với linh khí còn mạnh mẽ hơn, đúng là có thể đem ra dùng để trợ giúp tăng cao cảnh giới.
Nhưng khối pháp quyết ngọc giản Thái Ất Thần Lôi Kiếm này đúng là để cho Từ Khuyết có chút bất ngờ.
Tuy rằng tên nghe rất bình thường, nhưng lại là hạ phẩm tiên thuật, có thể so với pháp quyết Hạo Nguyệt cấp thấp cấp bên trong hệ thống.
Dựa theo loại này mà tính, thứ này cũng chỉ thấp hơn Càn Khôn Ấn của hắn hai cấp mà thôi, hoặc là nói ngược lại, Càn Khôn Ấn của hắn là thuộc về thượng phẩm tiên thuật.
- Trâu bò nha, tuy cái tên của pháp quyết này không ra sao cả, nhưng đoán chừng uy lực cũng không phải nhỏ, có cơ hội đúng là có thể lấy ra để trang bức.
Trong lòng Từ Khuyết vui vẻ, trực tiếp sử dụng ngọc giản pháp quyết, tiến hành tu luyện, trong nháy mắt đã có thể nắm giữ.
Mà khối vảy Chân Long cuối cùng kia, lại làm cho Từ Khuyết nhìn có chút không hiểu.
Vảy rồng thì vảy rồng, nhưng hệ thống lại không đưa ra bất kỳ giới thiệu nào, vô cùng đơn giản đưa ra một cái tên, tất cả tin tức còn lại đều là trống rỗng.
Mà khối vảy rồng này nhìn qua, đều lớn cỡ trái dưa hấu, giống như cái nồi bằng vàng, toả ra ánh vàng, vô cùng cứng rắn.
- Quên đi, sau này lúc đánh nhau lấy ra phòng thân, hẳn là rất tốt.
Từ Khuyết cũng lười đi tìm tòi nghiên cứu tác dụng của khối vảy rồng này, thấy nó cực kỳ cứng rắn, liền không thèm quan tâm dứt khoát ném vào trong không gian trữ vật của hệ thống.
Đoàn người không ngừng tiến lên, hướng về phương hướng địa đồ chỉ dẫn mà đi.
Dựa theo ông già kia từng nói, băng cốc nằm ở trung tâm của Luyện Nguyệt Cung, là địa phương ẩn giấu bảo vật chân chính, chỉ cần có biện pháp xuyên qua băng cốc, liền có thể lấy được tạo hóa phi phàm.
Từ Khuyết cảm thấy rất hứng thú, bia mộ ở bên ngoài đã có thể lấy được loại đồ vật thần kỳ như Thiên Vận Quả, nếu như ở khu trung tâm, e rằng đồ vật sẽ còn mạnh mẽ hơn, đến lúc đó chẳng phải là phát tài rồi sao?
Ý nghĩ chờ mong giấu ở trong lòng, Từ Khuyết hận không thể tăng nhanh tốc độ, lập tức chạy tới khu vực trung tâm Luyện Nguyệt Cung.
Có địa đồ ở trong tay, tốc độ bọn họ tiến lên thêm nhanh hơn rất nhiều, dọc theo đường đi cũng không đụng tới cơ quan cấm chế gì, dù sao địa đồ chỉ dẫn con đường chuẩn xác, hoặc chính là con đường bình thường, sẽ không cố ý bố trí cản trở gì.
Vẻn vẹn trong thời gian một ngày, bọn Từ Khuyết đã thuận lợi chạy tới gần vị trí mà địa đồ chỉ dẫn, tốc độ cũng bắt đầu chậm lại.
- Tiểu tử, bản thần tôn đã ngửi thấy được khí tức của ông lão với tôn nữ của y, ngay ở phía trước cách đây không xa.
Husky vô cùng thần bí nói.
Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Vị lão giả kia cố ý ẩn giấu thực lực, mục đích e rằng không đơn giản, chuyến này phải cẩn thận một chút, không thể khinh thường.
- Ta biết, tiểu cô nương yên tâm đi, nếu như lão đầu kia dám chơi trò gian gì, ta liền chơi tôn nữ của y. . . ặc không đúng, ta liền đùa chết y
Từ Khuyết cười híp mắt nói, ánh mắt nhìn kỹ tới phía trước.
Husky lập tức kinh ngạc thốt lên:
- Oa, tiểu tử, ngươi khủng bố như vậy sao? Ngay cả lão nhân cũng không buông tha?
- Cút đi, năm đó lúc ta quyền đánh vườn trẻ, chân đá viện dưỡng lão, ngươi còn đang ăn phân kia kìa.
Từ Khuyết đẩy đầu chó của Husky ra.
Lúc này Husky liền không vui:
- Ăn phân thì làm sao? Ai quy định là phân thì không thể ăn? Lúc bản thần tôn ở nước Nhật, còn nghe nói bọn họ dùng phân đi chế thuốc kìa. Đến, tiểu Teddy, cùng bản thần tôn đồng thời hô, ăn phân vô tội, ăn phân quang vinh!
- Quang vinh cái con khỉ!
Chó Poodle tỏ vẻ xem thường và ghét bỏ nói.
Đùng!
Lúc này Husky trừng to mắt, không nói hai lời trực tiếp giơ móng vuốt lên, một cái tát liền đập qua.
Vẻ mặt đó, ánh mắt kia, tư thế kia, nói rõ chính là bắt chước theo Từ Khuyết.
- CM nhà ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta chính là Cửu Đầu Xà, ta. . .
Trong nháy mắt Chó Poodle nổi giận, hướng Husky gào thét.
- Được rồi được rồi, hai ngươi đừng nghịch nữa, cộng lại cũng lớn cỡ nào rồi? Còn cả ngày đánh tới đánh lui, không thể học ta nhã nhặn thêm một chút sao?
Từ Khuyết vội vàng ngăn cản hai tên ngu ngốc này làm trò hài, không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp lôi Husky cùng chó Poodle ra, cất bước đi về phía trước.
Khương Hồng Nhan cùng Từ Phỉ Phỉ nhìn lẫn nhau, đều dở khóc dở cười lắc lắc đầu đi theo.
Rất nhanh, từ trong lối đi đi ra, đoàn người liền đến vị trí mà địa đồ chỉ dẫn.
Bốn phía là một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Ông già cùng nữ tử kia trốn ở trong bóng tối, giờ phút này phát hiện ra Từ Khuyết đến, thật sự là không hề mai phục, mà là lập tức hiện thân, chạy ra đón.
- Vương công tử, các ngươi đã đến rồi.
Ông lão lộ ra ý cười hiền hoà, đi đến bên này.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, băng cốc ở nơi nào?
Từ Khuyết khoát tay, nói ngay vào điểm chính, không muốn lãng phí thời gian khách sáo cùng ông lão.
Ông lão vẫn giữ nụ cười trên mặt như trước, đưa tay chỉ về một cái cửa đồng to lớn ở bên trái, cười nói:
- Phía sau cánh cửa này chính là băng cốc. Nhưng cánh cửa này chính là một loại Chướng Nhãn Pháp, chỉ cần đi xuyên qua liền có thể nhìn thấy hình dáng của băng cốc.
- Ồ?
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, lúc này mới tò mò nhìn về phía cánh cửa đồng kia.
Đúng như dự đoán, đây quả thật chính là một cái Chướng Nhãn Pháp, cánh cửa kia cũng không tồn tại, chỉ là một loại giống như ảo trận, không ngăn cản được người ra vào, nhưng cũng có thể ngăn trở hàn khí từ trong băng cốc tràn ra ngoài.
- Lão nhân gia, giáo viên đã dạy ta từ nhỏ là phải kính già yêu trẻ, đến, mời ngươi đi trước đi. A đúng rồi, còn có cháu gái ngươi cũng đi ở phía trước, quy củ ở quê nhà chúng ta chính là ưu tiên phu nhân.
Từ Khuyết nhìn về phía ông lão cùng cô gái mặc áo đen, cười dài nói, nâng cao phẩm đức của thân sĩ.
Ông lão nơi nào mà không nhìn ra chút tâm tư này của Từ Khuyết, đây nói rõ sợ y giở trò lừa bịp, muốn để y đi trước mà thôi.
Nhưng mà ông lão cũng không từ chối, chỗ này y đã từng tới, cũng không có ý tứ lừa dối Từ Khuyết, vô cùng thẳng thắn gật đầu, cùng cô gái mặc áo đen đi đến cửa đồng.
Từ Khuyết thấy thế, khẽ mỉm cười, cũng đi tới theo.
Không lâu lắm, đoàn người thuận lợi xuyên qua cánh cửa đồng, trước mắt đột nhiên sáng sủa hẳn lên, bóng tối đã bị quét đi sạch sành sanh, thay vào đó là một mảnh băng thiên tuyết địa trắng xóa, gió lạnh ở trước mặt gào thét kéo tới, lạnh lẽo thấu xương.
- Đậu phộng! Đây là nơi quái quỷ gì thế, lạnh quá!
Husky lúc này rục cổ lại, cả kinh kêu lên.
Từ Khuyết cũng có chút ngạc nhiên, trên người cũng cảm giác được hàn ý, thậm chí ngay cả tốc độ lưu động của máu và chân nguyên trong cơ thể đều bị ảnh hưởng, trở nên chậm hơn.
- Nơi này đúng là không đơn giản.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức híp lại, cổ tay vung lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đen.
Xoạt!
Lửa đen vừa xuất hiện, không khí xung quanh lập tức bị bốc hơi, đồng thời tràn ngập một luồng ấm áp, bao phủ mọi người.
- Vương công tử, như thế nào? Nơi này có thể phá được hay không?
Cùng lúc đó, ông lão cũng quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết trực tiếp lắc đầu:
- Hỏa diễm của ta tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không có cách nào hoàn toàn hòa tan địa phương này, nhưng bảo vệ các ngươi đi tới cũng không thành vấn đề.
- Vương công tử, kỳ thực không cần hòa tan toàn bộ chỗ này, chỉ cần có thể hòa tan lối vào băng môn là chúng ta có thể đi vào rồi.
Trên mặt ông lão bắt đầu xuất hiện một ít hưng phấn, đưa tay chỉ về một toà núi băng phía trước.
Chỗ núi băng kia, quả thật có một khối băng bóng loáng.
Xuyên thấu qua khối băng, ngờ ngợ có thể nhìn thấy bên trong có tồn tại một con đường, đồng thời còn có một cái bảng hiệu.
Trên tấm bảng viết ba chữ lớn, nhưng mặt băng quá dầy, hơn nữa rất mơ hồ, căn bản không thấy rõ ba chữ kia là gì.
Từ Khuyết cố gắng hết sức, mới ngờ ngợ nhìn rõ ràng chữ thứ nhất là chữ "Thiện".
- Quên đi, ta mở ra băng môn này ra trước rồi lại nói.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, quyết định ra tay.
Một nơi được ẩn giấu ở trong băng cốc, lại là ở trung tâm Luyện Nguyệt Cung, nói không chừng thật sự sẽ ẩn giấu bảo bối ghê gớm gì đó.
Ầm!
Trong nháy mắt, Từ Khuyết vung tay lên, đồng thời gọi ra Bát Hoang Phá Diệt Diễm cùng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trôi nổi ở trước người.
- Hóa!
Hắn trầm giọng hét lên một tiếng, song chỉ điểm về phía trước một cái.
Hai ngọn lửa một đen một xanh, trong nháy mắt lướt về phía trước, bao trùm cả mặt băng môn.
Dị Hỏa của hắn có thể sản sinh ấm áp ở đây, chứng minh đã đủ để đối kháng cùng băng phách ở nơi này, hòa tan một cái băng môn, trên căn bản thì không thành vấn đề.
Vẻn vẹn mấy hơi thở, băng môn "răng rắc" một tiếng, bị rạn nứt ở bên trong Dị Hỏa thiêu đốt, lập tức nhanh chóng hòa tan.
Nhưng mà trong nháy mắt băng môn bị hòa tan, phá ra một vết nứt, một tia sáng trắng đột nhiên từ bên trong bắn nhanh ra.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang thật lớn, còn không chờ bọn Từ Khuyết kịp phản ứng lại, một luồng lực hút mạnh mẽ bỗng nhiên bao phủ ra, trực tiếp hút bọn họ vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận