Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1227: Ai Nói Ta Sẽ Chết?

- Ha ha ha, có thể có thể, nếu cũng đã gọi tiền bối, vậy hàn huyên tán gẫu với ngươi cũng không sao. Nhiều năm như vậy, có thể có người đến tán gẫu đã không tệ.
Thanh âm khàn khàn khá là cảm khái, đồng thời cũng mang theo vui sướng cùng hưng phấn.
Sau đó, thanh âm kia tiếp tục nói:
- Tiểu tử, kết hôn chưa?
- Có đạo lữ không?
- Bao nhiêu tuổi?
- Tu luyện bao nhiêu năm rồi?
- Ở tông môn hay là thư viện nào?
- Sẽ không là một tên tán tu nghèo khó chứ?
- Có tâm nguyện gì chưa làm xong hay không?
Đạo thanh âm khàn khàn kia, thao thao bất tuyệt hỏi ra một đống vấn đề lớn.
Trong nháy mắt mặt của Từ Khuyết tối sầm lại:
- Tiền bối, có thể đừng giả bộ hay không, ta muốn tán gẫu chính là chuyện nơi này.
- Ồ nha, như vậy à. Ngươi nói sớm chút, nhưng mà chỗ này có cái gì có thể tán gẫu đây, không phải là chỗ ở cũ của Minh Vương thôi sao?
Thanh âm kia khàn khàn đáp.
- Chỗ ở cũ? Nói như vậy, nơi này thật sự là có truyền thừa Minh Vương Bá Thể sao?
Từ Khuyết tò mò nói.
- Ha ha, phí lời, chỗ này vốn là vì truyền thừa Bá Thể mà tồn tại, không, không thể nói là truyền thừa, còn là vì để tu luyện ra Bá Thể mà tồn tại.
Thanh âm khàn khàn nói.
Từ Khuyết ngẩn ra:
- Lời ấy nghĩa là sao?
- Chà chà, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, ngươi đem tiên nguyên ngưng tụ ở trên mắt đi, có thể xuyên thấu qua những mây mù kia, nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh, chớ nên bị dọa sợ.
Thanh âm khàn khàn cười dài mà nói.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, lập tức cũng ngưng tụ tiên nguyên lên mắt, sau đó, hắn đúng là sợ hết hồn.
Ở đằng trước bên trái hắn, đập vào mắt chính là một toà nhà đá, bên trong phong ấn một con Kim Long to lớn, cuộn quanh ở bên trong thạch thất, con ngươi trên đầu rồng đóng chặt, không hề có sinh cơ, tựa hồ là đã chết đi nhiều năm, nhưng thân rồng vẫn toả ra ánh vàng như cũ, óng ánh rực rỡ.
Chân Long!
Đây là một con rồng thực sự!
Tim của Từ Khuyết trong nháy mắt đập nhanh lên, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy rồng thực sự, to lớn như vậy, hùng vĩ như vậy, quan trọng là trên người con rồng này còn toả ra một luồng kim hành tiên nguyên mạnh mẽ nồng nặc.
- Ồ, chờ đã. . .
Từ Khuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên quét về phía một bên khác, vòng ra bốn phía.
Đúng như dự đoán, bốn phía tổng cộng có năm căn nhà đá, ngoại trừ Kim Long, bên trong những căn nhà đá khác đều phong ấn một vật.
Bên trong một gian nhà đá trong đó là một cây cổ thụ, quan trọng là cái cây kia mọc ra ngũ quan mắt mũi miệng các loại, rễ cây phía dưới giống như vô số tua vòi, có thể chống đỡ thân cây to lớn này của nó, hiển nhiên đây là một gốc thụ tinh. . . không, không đúng, đây e rằng chính là tiên thụ.
Lại xem phương khác, trong nhà đá phong ấn một con Kỳ Lân, cả thân thiêu đốt hỏa diễm nóng rực, dù cho con Kỳ Lân kia nhìn qua cũng giống như là đã chết đi nhiều năm, nhưng hỏa diễm lại chưa từng tắt đi.
Lại sau đó, theo thứ tự là một chậu làm bằng ngọc bên trong chứa nước sạch, cùng với một đống đất quỷ dị.
Năm căn nhà đá, vừa vặn phong ấn vật chủng có liên quan tới ngũ hành, hơn nữa đều là những thứ cực kỳ mạnh mẽ, tất cả đều là lần đầu tiên Từ Khuyết nhìn thấy, quả thực là chấn động không thôi.
- Ha ha, nhìn rõ ràng chưa? Những thứ này, chính là đồ vật then chốt để tu luyện thành Minh Vương Bá Thể.
Lúc này, thanh âm khàn khàn kia nở nụ cười.
Sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, hỏi:
- Các ngươi đều không tu luyện thành công?
- Tu luyện? Ha ha, chúng ta liền toà thềm đá kia đều không lên nổi, còn nói gì tới chuyện tu luyện?
Thanh âm khàn khàn giống như đang tự giễu nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Những thứ này đều là vị Thần Linh Minh Vương trong truyền thuyết kia, tự tay chuẩn bị cho hậu duệ của y, muốn bồi dưỡng ra Bá Thể càng mạnh mẽ hơn, vượt qua bản thân y, để hậu duệ của y trở thành đời Minh Vương kế tiếp. Đáng tiếc, một hồi Thần Linh đại chiến khiến tất cả đều bị phá huỷ, địa phương này lại rơi xuống đây, lại đưa tới vô số người mơ ước, ngay cả ta đều không ngoại lệ, kết quả như ngươi đã nhìn thấy, tất cả đều chết ở chỗ này.
- Tại sao các ngươi lại thất bại? Đến cùng là con đường đá này có nguy hiểm gì?
Từ Khuyết hỏi.
Hắn phát hiện ra có rất nhiều thi thể trên đường đá, nhưng càng đi vào trong, thi thể liền càng ít, hơn nữa trình độ thi thể bị phá hoại cũng càng lớn, những người bị hóa thành tro kia, chính là tới gần vị trí cuối nhất, còn ở cuối con đường đá, liền không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì, chớ nói chi là toà thềm đá kia.
- Người trẻ tuổi, con đường đá này không có nguy hiểm gì, nó là một loại thử thách, thử thách ý chí cùng sự nhẫn nại, còn có tư chất của ngươi. Ngươi cũng đừng lãng phí thời gian, liền dứt khoát đi vào đi, đã rất nhiều ta năm không thấy có người khác đi lên con đường này.
Đạo thanh âm khàn khàn kia nói.
- Không có nguy hiểm?
Từ Khuyết lập tức vui vẻ:
- Các ngươi đều biến thành thế kia, còn nói với ta là không có nguy hiểm?
- Đây là thử thách.
Thanh âm khàn khàn kia nhàn nhạt đáp.
- Thử thách cái rắm, không nguy hiểm còn có thể gọi là thử thách? Nhưng có một điểm ngươi nói không sai, ta không cần thiết phải lãng phí thời gian, dù sao cũng không có đường thối lui, sớm muộn cũng phải đi vào, còn không bằng bây giờ liền lên đường.
Từ Khuyết nói đến đây, sắc mặt ngưng lại, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Vừa nãy hệ thống đã kiểm tra ra đáp án, đường ra duy nhất xác thực chính là con đường đá trước mắt này.
Nhưng trên con đường đá này lại ẩn giấu sức mạnh cấm chế làm cho người tê cả da đầu, mà những cấm chế này đặc biệt cao cấp, thuộc về tồn tại cấp bậc thần linh, lấy phiên bản hiện nay của hệ thống, căn bản không có cách nào phá giải, thậm chí là Phá Không Phù, ở nơi này cũng không có chút tác dụng nào.
Vì thế bây giờ, Từ Khuyết thật sự là chỉ còn lại một con đường có thể đi.
Tuy rằng con đường này vẫn nguy hiểm như trước, chỉ khi nào đi xong, có lẽ liền có thể đạt được tạo hóa lớn lao.
Nghĩ đến Kim Long cùng Hỏa Kỳ Lân các loại bị phong ấn trong năm căn nhà đá kia, tim của Từ Khuyết liền không nhịn được đập càng nhanh hơn, Minh Vương Bá Thể, tuyệt đối phải chiếm được!
- Ồ, người trẻ tuổi, ngươi đúng là nghĩ thông suốt rất nhanh.
Lúc này, đạo thanh âm khàn khàn kia có chút kinh ngạc nói.
Những năm này, y cũng đã gặp không ít người đi vào, nhưng xưa nay không ai có thể giống như Từ Khuyết, trong thời gian ngắn liền quyết định phải mạo hiểm đi tới con đường này, dù cho là chính hắn năm đó, cũng ở tại chỗ dừng lại hơn nửa năm, mới hạ quyết định liều một phen.
- Hết cách rồi, Tạc Thiên Bang chúng ta chính là như vậy, coi nhẹ sinh tử, không phục liền chiến!
Từ Khuyết nở nụ cười, chuẩn bị cất bước đạp vào.
- Chờ một chút.
Đột nhiên, thanh âm khàn khàn kia gọi Từ Khuyết lại, sau khi hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Người trẻ tuổi, kỳ thực bây giờ ta lại muốn kiến nghị ngươi chớ nên đi vào, ở lại tại chỗ, ngươi mới có thể sống được lâu nhất, tuy rằng rất cô độc, nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn so với ở bên trong rất nhiều, đợi lúc ngươi không chịu được cô độc nữa, sống không bằng chết, đi vào cũng không muộn.
- Ồ? Lời này lại là có ý gì?
Từ Khuyết hỏi.
- Haizz, một khi ngươi đi vào, liền phải đối mặt với thống khổ dằn vặt của cả thần thức cùng thân thể. Vừa nãy ta cũng đã nói, chỗ này là Minh Vương vì hậu duệ của mình mà chuẩn bị, dòng dõi của thần linh, thể chất cùng tư chất chúng ta há có thể so sánh?
Thanh âm khàn khàn nói đến đây, trong giọng nói tràn ngập cay đắng cùng bất đắc dĩ:
- Lúc chúng ta đến nơi này, kỳ thực cũng đã chú định chỉ có một con đường chết, vì thế ta kiến nghị ngươi lưu ở bên ngoài, không bệnh không khổ sống sót, đợi lúc ngươi không chịu được nữa, muốn tìm cái chết thì mới đi vào, hoặc là thẳng thắn ở bên ngoài tự sát, kết cục sẽ thoải mái nhất. Đây là do ta đã từng trải qua, đưa cho ngươi một chút lời khuyên.
- Không cần đâu.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Sinh là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng. Càng huống hồ. . . ai nói nhất định ta sẽ chết? Minh Vương Bá Thể, lão tử nhất định muốn!
Dứt tiếng, hắn dứt khoát bước ra, khí thế bàng bạc, bước lên con đường đá phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận