Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1005: CMN, Dừng Tay!

Bạch!
Trong nháy mắt, toàn trường gió thổi đìu hiu.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, ngơ ngác.
Đậu. . . đậu mẹ ngươi?
Còn có thế hơi như vậy sao?
Đã nói là dùng thành ý cảm hóa rồi mà, đây là loại cảm hóa gì?
"Ầm ầm!"
Cùng lúc đó, mấy toà bia mộ này nguyên bản vẫn không nhúc nhích gì, giờ phút này lại hơi rung chuyển, đồng thời lại là rung động kịch liệt, trực tiếp chấn động vách đá xung quanh rạn nứt.
Hí!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa hộc máu ra ngoài.
Đậu phộng, như thế này cũng được?
Các loại ca khúc đều gọi không tỉnh, kết quả là bị một câu thô tục làm cho tỉnh lại?
- Không đúng, mấy tàn hồn này. . .
Bạch Thải Linh tựa hồ ý thức được cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi.
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên đứng lên, hừ lạnh một tiếng, trong tay cấp tốc bốc lên một đám dị hỏa màu đen, nhìn mấy toà bia mộ cười lạnh nói:
- CMN sớm biết các ngươi có gì đó quái lạ, chết nhiều năm như vậy rồi, ý thức vẫn chưa tán, còn dám không động lòng đối với bài ca của ta, cần ta phải chửi tục thì các ngươi mới có phản ứng, CMN xương cốt thật là bỉ ổi!
- Làm càn!
Bên trong bia mộ bỗng nhiên truyền ra một tiếng quát chói tai, đồng thời tuôn ra uy thế bàng bạc, bao phủ toàn trường.
- Càn CM ngươi!
Từ Khuyết hung hăng chửi lại, lửa đen trong tay vọt lên, áp sát mấy toà bia mộ này.
Hắn xác thực đã sớm cảm thấy không đúng, sau khi đã hát qua mấy loại hình ca khúc rồi, những bia mộ này vẫn không hề nhúc nhích, chuyện này chỉ có thể có hai loại khả năng.
Hoặc là là bọn chúng đã sớm chết queo, ngay cả tàn hồn đều không còn. Bằng không chính là vẫn có ý thức, cố ý khắc chế bản thân, không muốn hiện thân.
Vì thế Từ Khuyết mới chạy tới, trực tiếp văng lời thô tục, đúng như dự đoán, lấy tính khí của những lão già này, lập tức liền bị kích thích nổi giận.
- Chờ đã, dừng tay!
Lúc này, Bạch Thải Linh đột nhiên kinh ngạc thốt lên, bước nhanh lướt đến đây, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Chớ làm tổn thương bọn họ, bằng không cấm chế và đồ vật bên trong đều sẽ vĩnh viễn biến mất.
Từ Khuyết lập tức nhíu mày, ngọn lửa đen trong tay mới vừa bốc lên, lại chậm rãi thu về, biến thành một ngọn lửa nhỏ, nhảy nhót ở trong lòng bàn tay hắn.
- Ha ha ha!
Dưới bia mộ vang lên vài tiếng cười to tùy tiện.
- Tiểu tử, nữ nhân này nói không sai, nếu ngươi dám đụng đến chúng ta một chút nào, đồ vật bên trong cấm chế sẽ cùng biến mất theo chúng ta!
- Những chí bảo này vốn là đồ vật tuẫn táng theo chúng ta, bọn tiểu bối các ngươi đến trộm đồ vật của chúng ta, còn dám bất kính với chúng ta? Đúng thật là làm càn!
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn những chí bảo kia, vậy liền quỳ xuống cho chúng ta, ở trước mộ chúng ta lần lượt dập đầu ba cái, gọi một tiếng gia gia, có lẽ chúng ta còn có thể cân nhắc giúp ngươi mở ra cấm chế.
- Ha ha ha. . .
Dưới mấy toà bia mộ lớn phát sinh ra tiếng cười, không hề sợ hãi, căn bản không sợ sự uy hiếp của Từ Khuyết.
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã từng gặp vô số người tới chỗ này, vì những chí bảo này mà ra tay đánh nhau, thêm vào bọn họ cũng đã từng là tu tiên giả, hiểu rất rõ lòng người.
Giờ phút này bọn họ đều tin chắc, Từ Khuyết vì lấy được đồ vật bên trong cấm chế, tuyệt đối sẽ không dám động tới bọn họ mảy may.
Nhưng mà, sự thực chứng minh là bọn họ đã sai.
Nếu bọn họ gặp phải những tu sĩ khác, đúng là có thể sẽ toại nguyện, sẽ không phải chịu tổn thất.
Nhưng mà ngày hôm nay bọn họ lại gặp phải con hàng Từ Khuyết.
- Cải trắng cô nương.
Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Bạch Thải Linh, hỏi:
- Ta trước tiên tìm hiểu một chút, ngươi muốn Tam Văn Linh Đạo Thạch, là vì đột phá cảnh giới, hay là vì khôi phục dung mạo?
Bạch Thải Linh ngẩn ra, không hiểu ý nghĩa lời nói này của Từ Khuyết là như thế nào, nhưng vẫn lắc đầu một cái nói:
- Nếu ta lấy được Tam Văn Linh Đạo Thạch, mặc kệ là đột phá cảnh giới hay là khôi phục dung mạo, tất cả đều có thể thực hiện.
Nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng mục đích cuối cùng của ta chỉ là muốn rời khỏi giới này, chỉ cần rời khỏi giới này, trở lại Dao Trì, ta vẫn có thể đột phá, cũng có thể khôi phục lại dung mạo, nhưng tuổi thọ của ta không có cách nào chống đỡ tới lúc ta trở lại Tiên Giới.
- Ồ, thì ra chỉ là như vậy.
Từ Khuyết nghe xong, con ngươi lập tức híp lại, cười nói:
- Cải trắng cô nương, nếu như ta có thể giúp ngươi rời khỏi giới này, thuận tiện lại cho ngươi thêm 100 năm tuổi thọ, ngươi có còn cần dùng đến khối Tam Văn Linh Đạo Thạch này không?
Rời khỏi giới này?
Cho thêm 100 năm tuổi thọ?
Bạch Thải Linh lập tức cả kinh, nếu như Từ Khuyết có biện pháp trợ giúp nàng rời đi, nàng xác thực sẽ không cần lãng phí thời gian để chờ đợi thương thế khôi phục nữa.
Đường xá trở về Lâm Tiên Giới tuy rằng xa xôi, nhưng nếu như thông qua đường hầm hư không, đừng nói là 100 năm, e rằng mười năm đều đã dư sức.
Chỉ là, tên này có thể làm được chuyện này sao?
Sắc mặt của Bạch Thải Linh hơi ngưng lại, gật đầu nói:
- Nếu ngươi có thể giúp ta rời khỏi giới này, còn có thể giúp ta tăng cường thêm 100 năm tuổi thọ, ta xác thực không cần dùng đến khối Tam Văn Linh Đạo Thạch kia nữa.
- Được, vậy thì không thành vấn đề nữa rồi.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, vèo một tiếng, sợi lửa đen trong tay lần nữa cháy lên, điên cuồng bốc lên.
Nhiệt độ nóng bỏng, trong nháy mắt tràn ngập toàn trường.
Bạch Thải Linh lập tức ngạc nhiên:
- Ngươi. . . muốn làm gì?
- Không làm gì cả, nếu ngươi đã không cần khối Tam Văn Linh Đạo Thạch này nữa, mà ta cũng không có hứng thú gì lớn đối với những thứ bên trong cấm chế kia, vậy thì thẳng thắn hủy diệt đám tàn hồn này đi. . . à không đúng, siêu độ cho bọn họ đi, cũng coi như là làm ít việc thiện tích chút đức.
Từ Khuyết nhếch miệng nở nụ cười.
Tất cả mọi người lập tức gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Con hàng này lại muốn giết người nữa rồi!
Không đúng, lần này là giết hồn phách!
Có nhiều bảo vật như vậy cũng không muốn, còn muốn giết mấy cái hồn phách này, tên này phải hiếu sát đến cỡ nào đây?
- Chờ đã, ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn những chí bảo này ư?
Lúc này, vài đạo hồn phách bên trong bia mộ cũng có chút không còn bình tĩnh được.
Bọn chúng rõ ràng có thể cảm giác được loại sát khí trên người Từ Khuyết, tuyệt đối không phải là làm bộ, tên này thật sự là muốn giết chết bọn chúng.
- Phí lời, Tạc Thiên Bang ta có nội tình hùng hậu như vậy, há có thể lọt mắt chút đồ chơi nhỏ ấy của các ngươi? Đều chết đi cho ta!
Từ Khuyết lúc này hét lớn một tiếng, cánh tay vung lên, dị hỏa bàng bạc trong nháy mắt bao phủ ra.
- Không! Chờ một chút!
Tàn hồn bên trong bia mộ lập tức kêu thành tiếng chói tai.
- Bên trong cấm chế này, quý giá nhất không phải là Tam Văn Linh Đạo Thạch, mà là một viên Thiên Vận Quả!
- Tiểu tử, nữ oa phía sau ngươi kia hẳn là Khí Vận Thể chứ? Đáng tiếc cũng không phải là khí vận trời sinh, mà là mượn một số phương pháp để thúc đẩy, phương pháp duy nhất để cho nàng có thể chuyển hóa thành Thiên Vận Chi Thể chính là luyện hóa viên Thiên Vận Quả này!
- Thiên Vận Quả trăm nghìn vạn năm mới kết quả, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, nếu như bỏ qua cơ hội này, năm tháng dài đằng đẵng sau này, có thể sẽ không xuất hiện lại nữa.
Vài đạo tàn hồn lần lượt nói.
Từ Khuyết nghe được có chút kinh ngạc, Khương Hồng Nhan là Khí Vận Thể thì không sai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói còn có thể tiếp tục thăng cấp thành Thiên Vận Chi Thể.
Dù cho là chính Khương Hồng Nhan cũng chưa từng nghe nói tới chuyện như vậy.
Nhưng Bạch Thải Linh lại thay đổi sắc mặt, biểu hiện trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị:
- Bọn họ nói không sai, Thiên Vận Quả quý giá đến cực điểm, chính là tồn tại vô giá, thậm chí là chỉ tồn tại ở bên trong ghi chép, ngay cả Dao Trì Thánh Mẫu của ta cũng chỉ là từng nghe nói tới vật ấy, chưa từng gặp qua.
- Trâu bò như thế sao?
Từ Khuyết không khỏi trợn to hai mắt.
Nghe Bạch Thải Linh vừa nói như thế, viên Thiên Vận Quả này còn có vẻ thật sự là không đơn giản, dù sao vật vẫn là lấy hiếm làm quý mà.
- Tiểu tử, Thiên Vận Quả đối với tu sĩ mà nói, chính là bảo đảm cho cả tương lai, nếu để cho nữ oa kia luyện hóa, nàng sẽ trở thành Thiên Vận Chi Thể chân chính, thiên chi kiêu nữ chân chính! Ngươi thật sự có thể bỏ qua sao?
Tàn hồn dưới bia mộ lạnh giọng hỏi.
- . . .
Từ Khuyết im lặng, thật sự chần chờ.
Đừng nói là Khương Hồng Nhan, dù là chính hắn nghe được Thiên Vận Quả quý giá như vậy cũng sẽ động tâm, huống chi Thiên Vận này nếu như cho Khương Hồng Nhan, còn có thể tạo được hiệu quả càng lớn hơn, vậy khẳng định là phải chiếm lấy mới được.
Thiên Vận Chi Thể, cái tên này vừa nghe thấy, liền biết chắc chắn là trâu bò hơn Khí Vận Thể rồi.
- Tiểu tử.
Lúc này, âm thanh của Khương Hồng Nhan đột nhiên truyền đến, vang lên ở trong đầu Từ Khuyết.
Từ Khuyết phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Khương Hồng Nhan, nàng đang truyền âm cho hắn.
- Không cần bận tâm tới ta, làm chuyện ngươi muốn làm là được. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở thành Khí Vận Thể.
Nàng nhẹ giọng nói, biểu hiện rất nghiêm túc.
Từ vừa mới bắt đầu, nàng xác thực liền không nghĩ tới muốn trở thành Khí Vận Thể, hoàn toàn là do thánh thượng bắt ép nàng làm giá y, mạnh mẽ bắt ép nàng chuyển sinh, cuối cùng thúc đẩy ra thân thể này.
Hơn nữa tính cách của bản thân Khương Hồng Nhan cũng không muốn tranh với đời, nàng chỉ làm việc của mình, chưa bao giờ cưỡng cầu bất cứ sự vật gì, dù cho bây giờ mọi người đem Thiên Vận Quả thổi đến mức thiên hoa loạn trụy, nàng cũng không hề động tâm một chút nào.
Từ Khuyết hiểu ý của nàng, trên mặt vẫn mang theo ý cười, truyền âm đáp:
- Tiểu cô nương, ta biết ngươi không thèm để ý tới những thứ đồ này, nhưng ta để ý nha. Ngươi xem ta đẹp trai như thế, chuyện phiền toái lại một đống, sớm muộn có một ngày sẽ bị người đánh chết, nếu như ngươi không trở nên mạnh mẽ thêm một chút, vậy không ai đến bảo vệ ta rồi.
Nói xong, Từ Khuyết trực tiếp xoay người, nhìn về phía mấy toà bia mộ, cười nhạt nói:
- Nói đi, muốn điều kiện gì mới bằng lòng mở cấm chế ra?
- Rất đơn giản, lấy tâm ma của các ngươi thề, sau khi lấy được đồ vật không thể giết chúng ta, còn phải phong ấn điện này, sau đó rời đi luôn.
Một toà bia mộ trong đó phát ra âm thanh.
Từ Khuyết nghe xong ngược lại ngẩn ra:
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Không sai, chỉ đơn giản như vậy.
Mấy toà bia mộ đồng thời đáp lại.
Từ Khuyết lập tức nhếch miệng nở nụ cười:
- Ta không tin, ta vốn ít đọc sách, các ngươi không nên gạt ta. Hơn nữa. . . đàm luận thì đàm luận, muốn ta lấy tâm ma thề? Đây là chuyện không thể.
- Hừ, vậy thì cũng không cần nói chuyện tiếp! Cút nhanh lên!
Mấy toà bia mộ lập tức gầm lên.
- Cút CM ngươi, thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao?
Từ Khuyết cũng nổi giận theo, trực tiếp cất bước tiến về phía trước, lướt về phía mấy toà bia mộ này.
- Ngươi muốn làm gì? Thật sự muốn từ bỏ Thiên Vận Quả sao?
Tàn hồn dưới bia mộ lập tức kinh ngạc thốt lên, khó có thể tin.
Mọi người ở đây cũng ngạc nhiên, kể cả Bạch Thải Linh cũng rất kinh ngạc.
Cái tên này lẽ nào vì hả giận, liền thật sự muốn từ bỏ Thiên Vận Quả? Đây chính là Thiên Vận Quả đó, đặt ở Lâm Tiên Giới đủ để làm cho tất cả mọi người phải điên cuồng.
Đừng nói là dùng tâm ma thề, cho dù là quỳ xuống dập đầu gọi gia gia, đoán chừng cũng rất nhiều người đồng ý làm.
Hắn thật sự muốn từ bỏ như thế?
- Yên tâm, Thiên Vận Quả ta chắc chắn sẽ không từ bỏ, vì thế ta cũng không giết các ngươi, ta chỉ đào ít đồ mà thôi, vừa vặn cần dùng đến.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên cười dài nói, tiếp theo vén tay áo lên ngồi xổm xuống ở trước bia mộ.
Ngay sau đó, ở trong ánh mắt mơ hồ của mọi người, dưới bia mộ phát sinh một tiếng tiếng gào giận dữ.
- CM ngươi, dừng tay, ngươi đào tro cốt của lão tử làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận