Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1041: Sóng Gió Lại Nổi Lên

- Tạc Thiên Bang trâu bò! Bang chủ trâu bò!
Lúc này, hắc bào nam tử vô cùng kích động vung tay hô to, vội vàng chạy trở về.
Sau đó, y nhặt một tảng đá ở bên cạnh lên, trực tiếp ném tới mấy tên đệ tử thế gia:
- CMN, cho các ngươi truy sát ta! Hiện tại bang chủ của chúng ta đến rồi, các ngươi chờ chết đi!
- Đậu, đồ chết tiệt, lại còn thêm chữ Nhật, ngươi muốn chết à?
Đột nhiên, Husky từ trên không trung vọt xuống mắng mỏ, muốn xông lên cắn tên hắc bào nam tử kia.
Hắc bào nam tử sợ hết hồn, suýt chút nữa đã ngã ngồi dưới đất, nhưng vẫn nhanh trí hô:
- Tham kiến Tạc Thiên Bang phó bang chủ Uy Vũ Vương!
- Hả?
Husky vừa nghe thấy thế, lập tức cảm thấy thoải mái, cũng hòa hoãn lại, gật đầu nói:
- Coi như ngươi thức thời, ngươi nói chậm một chút, bản thần tôn đã trực tiếp đạp chết ngươi rồi!
- Híc, Uy Vũ Vương thứ tội, chuyện này. . . lời này là bang quy, là Đoạn Cửu Đức tiền bối bảo chúng ta nói như vậy.
Hắc bào nam tử nhất thời cười khổ nói.
- Cái gì? Mẹ nó, lão vương bát đản Đoạn Cửu Đức này, bản thần tôn nhìn thấy y, nhất định phải treo y lên đánh chết!
Husky phẫn nộ quát.
Từ Khuyết cũng tỏ vẻ không biết nói gì, đây cũng đúng là tác phong của Đoạn Cửu Đức, dạy cái gì không được, lại dạy người chửi bậy, câu "Nhật Husky" giống như theo hắn học.
Nhưng Tạc Thiên Bang. . .
Từ Khuyết nhìn về phía hắc bào nam tử, lúc này mới nhớ lại, lúc trước khi rời đi tứ đại châu, Husky cùng Đoạn Cửu Đức dường như đã nhận người loạn khắp nơi, muốn thành lập Tạc Thiên Bang, hơn nữa khi mình tuyên chiến với Huyền Chân đại lục, đã nói người nào gia nhập kháng chiến chính là một thành viên Tạc Thiên Bang, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhiều năm, đám người kia còn mặc cả bang phục rồi.
- Từ bang chủ, tha mạng!
Lúc này, vài tên đệ tử thế gia vội bò tới, quỳ gối trên đất, gào khóc xin tha.
- Ta. . . chúng ta cũng là bất đắc dĩ!
- Đúng rồi, những việc này đều là do các Tiên Nhân ra lệnh, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!
- Ngài tha cho chúng ta đi!
Mấy người tranh nhau nói, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với Từ Khuyết là phát ra từ nội tâm.
Tên tiểu tử này năm đó ở tứ đại châu gây ra chuyện rất thiếu đạo đức, hơn nữa thủ đoạn của hắn lại tàn nhẫn, truyền khắp tứ đại châu, bên trong có lẽ còn được miêu tả khuếch đại lên, đã sớm khiến vô số người nghe tiếng đã sợ mất mật.
Luận lực uy hiếp, e rằng đã sớm vượt qua Đoạn Cửu Đức vô số lần.
Bây giờ hắn trở về, chỉ là mấy tên đệ tử thế gia có thực lực Anh Biến kỳ, làm sao không sợ hãi?
- Hừ, vừa nãy ta nghe các ngươi nói hình như không phải như vậy? Không phải các ngươi muốn diệt trừ những dư nghiệt Tạc Thiên Bang chúng ta sao, đến, ta đứng trước mặt các ngươi, các ngươi làm thử cho ta xem một chút!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mấy người.
Mấy tên đệ tử thế gia mặt xám như tro, liên tục dập đầu:
- Chúng ta sai rồi, Từ bang chủ, chúng ta thật sự sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta đi!
- Ha ha, rất xin lỗi, ta luôn là người bụng dạ hẹp hòi!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, Huyền Trọng Xích trong tay đột nhiên vung một cái về trước!
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp mấy tiếng vang trầm, mấy tên đệ tử thế gia nổ tung tại chỗ, hóa thành từng đám huyết vụ rơi trên mặt đất.
- Bang chủ uy vũ!
Hắc bào nam tử lại hưng phấn kêu lên.
- Hắn uy vũ, bản thần tôn không uy vũ sao?
Husky cả giận nói.
- Phó bang chủ cũng uy vũ.
Hắc bào nam tử bất đắc dĩ bổ sung, Husky nghe thế mới thỏa mãn gật đầu.
- Được rồi, nói một chút coi, mấy năm qua chúng ta không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía hắc bào nam tử hỏi dò.
Hắc bào nam tử nhất thời sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Bang. . . bang chủ, các ngươi hình như không chỉ rời đi mấy năm, mà là mười mấy năm rồi.
- Mười mấy năm?
Từ Khuyết trợn to hai mắt.
Sao lại mười mấy năm?
- Đúng rồi, lúc trước ngài đột nhiên mất tích, lòng người tứ đại châu bàng hoàng, đều lo lắng Huyền Chân đại lục sẽ đánh tới, cũng may sau đó Hus. . . Ạch Uy Vũ Vương trở về, nói là ngài đã gia cố phong ấn, trong vòng mấy chục năm Huyền Chân đại lục sẽ không tới xâm phạm, lúc này mới khiến rất nhiều người an tâm. Nhưng từ đó đến nay vừa tròn mười hai năm, ngài đều không xuất hiện, tứ đại châu cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắc bào nam tử nói.
Từ Khuyết chỉ biết ngơ ngác, theo lý mà nói, hắn nhiều lắm cũng chỉ đi năm, sáu năm, sao lại có khả năng chớp mắt một cái mà thời gian lại tăng gấp đôi?
- Đường hầm hư không.
Lúc này, Khương Hồng Nhan đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.
Từ Khuyết sửng sốt một chút sau, rồi phản ứng lại.
Đúng rồi, nhất định là đường hầm hư không!
Bọn họ mượn Phá Không Phù xuyên qua đường hầm hư không, cách này cao cấp hơn dùng Truyền Tống Trận, nguyên lý tương đồng, chỉ có điều đi xuyên qua khoảng cách xa hơn mà thôi.
Lúc trước hắn từ Nam Châu truyền tống tới Bắc Hải, ở trong Truyền Tống Trận cảm giác chỉ trong nháy mắt, nhưng bên ngoài đã trôi qua hai tháng.
Mà khi xuyên qua trong đường hầm hư không, cảm giác của hắn chỉ là quá mấy tháng hoặc một năm, nhưng ở bên ngoài có khả năng đã trôi qua mấy năm.
Nghĩ một hồi, Từ Khuyết khẽ gật đầu, cũng hiểu chuyện gì đâng xảy ra.
- Haiz!
Hắn không khỏi thở dài.
Từ Huyền Chân đại lục đến Địa Cầu, lại từ Địa Cầu đến tứ đại châu, mười mấy năm thời gian trôi qua như thế, đúng là thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái, mười mấy năm không làm tình. . . làm chính sự, thực sự là quá uổng thời gian rồi.
- Bang chủ, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, nơi này không an toàn.
Lúc này, hắc bào nam tử thấp giọng nhắc nhở, cảnh giác nhìn bốn phía.
Từ Khuyết phục hồi tinh thần lại, nhíu nhíu mày:
- Tại sao lại không an toàn? Đúng rồi, bọn họ vừa nói những Tiên Nhân kia là có chuyện gì?
- Bang chủ, hiện tại không giống ngày xưa, khoảng năm năm trước, trên Huyền Chân đại lục xảy ra biến đổi lớn, cụ thể cũng không biết là tại sao, rồi ảnh hưởng đến tứ đại châu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều Tiên Nhân, thực lực mạnh mẽ vô cùng, vẻn vẹn trong vòng một ngày đã khống chế toàn bộ tứ đại châu, những môn phái phản kháng đều bị diệt trong một đêm!
Hắc bào nam tử nói .
Từ Khuyết nhất thời sầm mặt lại, Huyền Chân đại lục xảy ra kịch biến? Làm sao lại ảnh hưởng đến tứ đại châu?
Sau một khắc, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, trầm giọng hỏi:
- Cực Nhạc Tông cũng bị bọn họ diệt?
- Ừm, không chỉ Cực Nhạc Tông, còn có mấy tông môn khác cũng như thế, nhưng có người nói trước khi xảy ra chuyện đã có không ít người chạy ra, người chết chỉ là ngoại môn đệ tử, đệ tử nòng cốt cùng trưởng lão chưởng môn đều đã lui trước, chỉ là đến nay hoàn toàn không có tin tức.
Hắc bào nam tử gật đầu đáp.
- Liễu Tĩnh Ngưng đâu? Có tin tức về nàng hay không? Đúng rồi, người bên trong Nam Châu bí cảnh thì sao?
Từ Khuyết hỏi.
- Hồi bẩm bang chủ, chúng ta cũng không biết tung tích Liễu Thánh Nữ. Nhưng năm năm trước khi Tiên Nhân còn chưa giáng lâm thì Nam Châu bí cảnh đã đóng lại rồi.
- Đóng? Không đúng! Đoạn Cửu Đức không phải có biện pháp có thể vào sao, làm sao không mang các ngươi trốn vào đó?
Từ Khuyết lại nhíu mày.
Hắc bào nam tử lắc đầu cười khổ:
- Lần này bí cảnh đã hoàn toàn đóng kín, Đoạn Cửu Đức tiền bối thử nghiệm vô số lần, đều không thể đi vào đi, thậm chí y còn nói Nam Châu bí cảnh đã biến mất rồi.
- CMN!
Từ Khuyết nhất thời sợ hết hồn.
Nam Châu bí cảnh biến mất rồi?
Trời ơi, vậy Tử Hà tiên tử làm cái gì? Mang tất cả nữ nhân của bản bức thánh chạy?
- Hiện tại Đoạn Cửu Đức ở đâu? Lập tức thông báo xuống, để người Tạc Thiên Bang tìm tung tích của y.
Từ Khuyết kéo cổ áo hắc bào nam tử, thô bạo ra lệnh.
Dù sao cũng là bang chủ, phải có dáng vẻ bang chủ.
- Hả?
Hắc bào nam tử lại tỏ vẻ mặt cay đắng, bất đắc dĩ nói:
- Bang chủ, ta. . . chúng ta cũng không biết, trên thực tế Tạc Thiên Bang đã không còn lại bao nhiêu người, người thì chết người lại chạy, kẻ thì nương nhờ vào gia tộc hay môn phá của Tiên Nhân, đều nhằm vào chúng ta, ngay cả Đoạn Cửu Đức tiền bối cũng đã nhiều lần nói y đã rút khỏi Tạc Thiên Bang, nhưng lúc trước có nghe nói y đổ một chậu phân vào đầu một tên tiên sư, hiện tại đang bị tất cả Tiên Nhân truy sát đây, cũng không ai biết y ở đâu.
- CMN, không phải chứ, các ngươi lại sống thảm như vậy?
Từ Khuyết đỏ mặt.
Trên thực tế, Tạc Thiên Bang vốn không tồn tại, nhưng nếu đã dựng lên, lại có người gia nhập vào, hắn thật sự không thể mặc kệ.
Nhưng mười mấy năm qua hắn vẫn bặt vô âm tín, không nghĩ tới, người Tạc Thiên Bang lại bị bắt nạt thảm như vậy, đúng là khiến hắn có chút hổ thẹn.
Chuyện này phải đòi lại công đạo gấp đôi, bằng không đường đường là một đời bức vương, mặt mũi còn biết để đâu?
Dù đối phương là Tiên Nhân thì sao, có quan trọng bằng mặt mũi không?
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lẽo, hai mắt nheo lại nhìn về phía phương xa.
Vèo!
Sau một khắc, hắn vung tay lên, lấy ra mấy tấm Truyền m Phù tung một cái lên không trung, trầm giọng hét lớn.
- Ta, Từ Khuyết, trở về rồi!
- Bang chúng Tạc Thiên Bang ở đâu?
- Có chuyện muốn hỏi các ngươi, làm hay không làm?
Xèo! Xèo! Xèo!
Trong khoảnh khắc, mấy tấm Truyền m Phù mang theo ánh vàng óng ánh, hóa thành từng đạo lưu quang, bay đi khắp các nơi ở tứ đại châu.
Tiếng nói của Từ Khuyết đinh tai nhức óc, thanh âm như chuông ngân, vang vọng toàn bộ tứ đại châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận