Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 996: Quyết chiến cuối cùng!

Trương Tiểu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hắn lại còn uy hiếp ta, thật sự là coi Trương Tiểu Phàm ta như quả hồng mềm sao!

Bên cạnh, sắc mặt Bích Dao cũng chấn động, thật lâu không thể bình ổn khiếp sợ trong lòng mình, nghe được lời nói của Trương Tiểu Phàm, Bích Dao lắc đầu:

- Tiểu Phàm, Vương Song này chỉ sợ chưa chắc đã là người xấu, năm đó nếu không phải hắn ngăn cản đạo kiếm khí của Tru Tiên kiếm kia, chỉ sợ ngươi sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa!

- Hắn làm như vậy, chắc hẳn có nguyên nhân của hắn, nếu hắn cũng đã đưa tới bộ thiên thư thứ năm, như vậy ngươi vẫn nên nhanh chóng tu luyện đi, triệt để nắm giữ Tru Tiên kiếm, chiến thắng đối phương, tự nhiên mọi chuyện đều hiểu rõ!

Nghe vậy, Trương Tiểu Phàm gật gật đầu:

- Chính vì như thế, ta mới không truy cứu chuyện hắn đưa cha mẹ ta đi, chẳng qua, mặc kệ hắn có tính toán gì, ta nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng!

Nói xong, trong mắt hắn hiện lên một tia kiên định!

Vương Song sau khi đưa Tru Tiên Kiếm ra ngoài cũng không tiếp tục chú ý nữa, trở về trang viên của mình ở thành Hà Dương. Thời gian mười mấy năm trôi qua, rất nhiều người đều đã già, Vương Song cũng không bạc đãi những người này, mỗi người rời đi đều nhận một trăm lượng bạc, xem như tiền dưỡng lão của bọn họ đi.

Mà Vương phủ của Vương Song cũng trở thành trạch viện thần bí nhất, uy vọng cao nhất thành Hà Dương, vô số người muốn vào vương phủ mưu sự cũng không được vào, thành chủ đại nhân đến còn phải đưa trước bái thiếp, được đồng ý mới có thể gặp được Vương Song.

Bởi vậy, hạ nhân và nha hoàn của toàn bộ Vương phủ đều coi Vương Song là nhân vật thần thánh, ở trong phủ cẩn thận, không dám làm ra chuyện vượt qua bổn phận, nhưng trong lòng bọn họ đều có chút đáng tiếc, Vương Song những năm gần đây thậm chí không có một tiểu thiếp nào, đây cũng là bí ẩn lớn nhất của cả thành Hà Dương, dù sao thanh niên tài tuấn như Vương Song chỉ cần có ý này, vô số danh môn vọng tộc đều rất vui vẻ đưa nữ hài tử hợp tuổi của gia tộc bọn họ tới liên thân, nhưng những năm gần đây, Vương Song lại từ chối vô số người có loại ý nghĩ này!

Còn về một số nha hoàn dung mạo tuyệt mỹ trong phủ, Vương Song cũng không có chút ý tứ xuống tay, làm cho vô số thiếu nữ tâm hoài xuân ý đều vô cùng cô đơn.

Vương Song trở lại phủ, gọi quản gia tới, lập tức mở miệng nói:

- Quản gia, ngươi theo ta cũng có mười mấy năm rồi, những năm gần đây, sự cố gắng của các ngươi ta đều thấy...

Nghe Vương Song nói, quản gia tóc bạc hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất:

- Thiếu gia, là nô tài làm sai điều gì sao, ngươi tuyệt đối đừng đuổi lão nô đi mà!

Vương Song cười khổ một tiếng, hai tay nhấc lên, một cỗ lực lượng vô hình chậm rãi nâng quản gia lên.

- Đây, đây...

Quản gia mở to hai mắt, có chút lắp bắp nói:

- Thiếu gia, ngươi, ngươi..là tiên nhân sao!

Vương Song không trả lời, cười khẽ một tiếng:

- Các ngươi đi theo ta cũng đã lâu, một tháng sau ta sẽ đi, sản nghiệp nơi này ta đều để lại cho các ngươi, các ngươi buôn bán cũng tốt, làm những thứ khác cũng tốt, ta đều không nhúng tay vào nữa, nghĩ đến chúng ta cũng sẽ không gặp lại!

- Điểm này coi như là thù lao mấy năm nay của các ngươi đi.

Nghe vậy, quản gia không mở miệng nữa, ánh mắt có chút ảm đạm, đi theo Vương Song nhiều năm như vậy, hắn đã coi mọi chuyện ở nơi này trở thành sứ mệnh của mình, hiện tại Vương Song đột nhiên buông tha hết thảy, làm cho hắn cũng cảm giác được một cỗ mất mát, nhưng hắn hiểu được đám người mình chỉ là một người bình thường, mà Vương Song lại là nhân vật giống như thần long trên trời, làm sao có thể luôn ở cùng một chỗ với bọn họ.

- Vâng, thiếu gia, nhưng cho dù ngươi không còn ở đây, lão nô cũng sẽ giúp ngài giữ gìn những phần gia nghiệp này, đợi đến một ngày nào đó, ngươi nhớ tới nơi này, lúc trở về, trên đại môn nơi này vẫn sẽ treo tấm biển Vương phủ!

Quản gia trầm giọng kiên định nói.

Vương Song gật gật đầu:

- Tùy ngươi, ta sẽ lưu lại cho các ngươi một chút đồ đạc, đến lúc đó các ngươi đều dựa vào chính mình!

- Được rồi, ngươi lui xuống đi!

......

Thời gian một tháng kế tiếp, Vương Song cũng không có lựa chọn đi bế quan tu luyện, mà là giống như một công tử nhà giàu bình thường, không phải cả ngày cùng nha hoàn chơi đùa, chính là dẫn người đi ra ngoài dạo chơi.

Loại thay đổi này làm cho rất nhiều người trong Vương phủ chấn động, nếu không phải Vương Song vẫn là bộ dáng kia, chỉ sợ bọn họ đều cho rằng đã đổi thành một người khác.

Chẳng qua thay đổi như vậy đều là chuyện bọn họ vui vẻ muốn nhìn thấy, trước kia Vương Song vẫn luôn rất thần bí và nghiêm túc, làm cho tất cả mọi người vô cùng kính sợ, mà hiện tại, bọn họ đều cảm giác được Vương Song có thêm một ít hương vị của nhân khí!

Chỉ có lão quản gia hiểu được Vương Song sắp rời đi, đây hẳn là ngày cuối cùng bọn họ gặp mặt!

Rất nhanh, một tháng đảo mắt đã trôi qua, Vương Song ăn xong điểm tâm, lập tức phân phó một tiếng với lão quản gia, sau đó rời đi, để lại cả gia nghiệp lớn của Vương phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận