Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1709: Khối Lục đồng! (3)

Tại nơi đó, một tòa tháp xanh lục như nguyên bản của Thiên Địa tỏa ra trấn áp khí tức từ Cửu Thiên Thập Địa, giết chết hai tên địch đang được Hỗn Độn Thần Quang bao phủ.

Nhưng ngay sau đó, tòa tháp lại bị một bàn tay xuất hiện bất ngờ bao phủ lấy. Đó là một bàn tay to trắng nõn như ngọc, có vẻ làm từ Cửu Thiên Thần Ngọc, chỉ với một cái búng tay, tòa tháp đang áp chế trời phút chốc sụp đổ.

Vương Song lấy lại tinh thần ngay lập tức, hắn lắc lắc đầu cho tỉnh rồi nhìn khối đá trong tay, mắt hiện lên ánh thần quang. Ngẩng đầu lên, Vương Song nhìn Kim Đại Thiếu cất giọng nói:

- Thứ đồ này, ta muốn!

Hắn vừa nói lại vừa suy nghĩ rồi trực tiếp lấy ra vật phẩm bản thân không sử dụng đưa cho Kim Đại Thiếu:

- Giá trị của thứ bên trong giá trị không dưới năm nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch đâu!

Kim Đại Thiếu không hề chần chừ lấy nó rồi cất đi, cũng chẳng tính xem là bao nhiêu.

- Nó là của ngươi!

Vương Song cười và cất khối đồng xanh lục. Hắn có cảm giác rằng khối đồng này là một mảnh cỡ thuộc pháp khí siêu cấp!

Chỉ là nơi này người đông phức tạp, ở lại đây nghiên cứu không thích hợp. Đợi đến lúc hết người, hắn có thể từ từ nghiên cứu.

Vương Song tiếp tục đi theo đối phương xem những vật phẩm khác, có hòn đá đen nhánh, cây đèn cũ kĩ, trường thương gãy đoạn. Vương Song đều tìm hiểu kĩ về những vật phẩm này nhưng cơ thể hắn không có chút thay đổi nào. Vương Song lắc đầu nuối tiếc. Xem ra những thứ đồ này chỉ làm từ vật liệu đặc chế, bản thân nó cũng chẳng phải là bảo vật gì.

Lại đi thêm vài vòng nữa, hắn định rời đi nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên tiếng nói:

- Tiểu tử, hãy mua lại giấy da thú này đi!

Vương Song dừng lại rồi lại khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn khổ giấy trước mắt. Chẳng biết là vật liệu gì, bên trên khắc loại ký tự khó hiểu, lại còn có thứ giống như hoa văn.

Vương Song chỉ vào nó, bình tĩnh hỏi:

- Kim Đại Thiếu, cái này giá bao nhiêu?

Lần này, chẳng cần đợi hắn mở miệng, một nam tử trung niên lên tiếng trước:

- Mười nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch!

- Cút, chỗ này là nơi ngươi được nói sao!

Kim Đại Thiếu sắc mặt lạnh đi, đuổi người kia đi chỗ khác. Nam tử đó lắc lắc đầu, mặt hiện lên sự bất lực rời đi. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Phá gia chỉ tử, đúng là phá gia chi tử. Bán ba mươi nghìn bảo vật chỉ với giá năm nghìn. Vật phẩm trị giá mười nghìn ngươi lại còn định bán với giá thấp.

Kim Đại Thiếu cười nói:

- Ha ha, hạ nhân không hiểu chuyện, Vương ngươi không cần để ý. Nếu ngươi muốn nó đến như vậy, chỉ cần đưa ba nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch là được!

- Ba ngàn Thượng Phẩm Nguyên Thạch, đây chính là chút gia sản cuối cùng của ta rồi!

Vương Song cười khổ một tiếng, đóng gói vật phẩn còn lại trong trữ vật giới chỉ trực tiếp đưa cho đối phương, mặc dù hắn không tính toán giá trị nhiều ít, nhưng tuyệt đối vượt qua ba ngàn!

Kim đại thiếu cười hì hì tiếp nhận trữ vật giới chỉ trong tay Vương Song, mà Vương Song cũng toại nguyện thu hoạch được tấm giấy da thú kia.

Bây giờ hắn một nghèo hai trắng, Vương Song cũng không tiếp tục đi dạo nữa, chuẩn bị rời đi, Kim đại thiếu vẫn tự mình tiễn Vương Song ra ngoài, nhìn thấy Vương Song rời đi, đám người Liễu Vạn Trọng đều đang chọn một số đồ vật, rờ đi.

- Ha ha, đám ngu xuẩn này, thật sự cho rằng mình là đối thủ của Vương Song sao.

Nhìn thấy một màn, trong mắt Kim đại thiếu lóe lên một vòng khinh thường, công pháp Kim Thị nhất tộc tu hành, có lẽ lực công kích không phải quá mạnh, nhưng lại có một tác dụngthần kỳ là có thể dò xét tiềm lực của một người, đối phương tiềm lực càng lớn, như vậy trong mắt bọn hắn tựa như là một vật sáng, nếu như Liễu Vạn Trọng trong mắt hắn là một vầng minh nguyệt, như vậy Vương Song cũng một vòng mặt trời gay gắt.

Mặt trời gay gắt giữa trời, trăng sao ẩn nấp, Vương Song trong mắt hắn cũng là một siêu cấp thái dương, quang mang sáng chói, hắn chỉ cảm nhận được trên người một người đó chính thiên kiêu số một của Thạch gia trước đó hắn đã gặp qua, Thạch Tuyệt!

- Nhưng mà, các ngươi không động thủ trong cửa hàng Kim Thị của ta thì không liên quan gì đến ta cả, chịu chút thiệt thòi đối với các ngươi mà nói cũng là chuyện tốt, miễn cho rằng minh vô địch trong Trấn Yêu, cho rằng bối phận mình là đỉnh phong của Đại Tần Đế Quốc, đổi thành Mạc gia cùng Bạch gia hai tên biến thái kia còn tạm được!

Kim đại thiếu tự lẩm bẩm, lập tức không quan tâm nữa, dù sao mục đích hôm nay hắn đã đạt được.

...

Vương Song cùng Dương Mạt đi cùng một chỗ, bọn họ không lựa chọn Thành Chủ Phủ, mà lựa chọn đi đến nơi xa, sau lưng, Liễu Vạn Trọng cùng Chung Đỉnh Thần cùng Tô Uyển Linh đều không nhanh không chậm rãi theo sau lưng.

- Sư huynh...

Dương Mạt nháy mắt phát giác được ba người sau lưng, đối phương cũng không che giấu bóng dáng của mình, hoàn toàn quang minh chính đại đi theo.

Khóe miệng Vương Song nhấc lên một vòng mỉa mai, xem ra hành vi trước đó của mình đã khiến không ít người ngấp nghé, đều muốn xem mình làm hòn đá kê chân, thế nhưng lại không biết bọn họ có tư cách bước qua hay không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận