Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2002: Con mắt bên trong Thần Uyên! (2)

Vương Song nhìn vầng thần dương này, cảm giác ngộ tính của mình đều là đang tăng vọt với một loại tốc độ kinh người, rất nhiều nghi hoặc bình thường tích lũy được trong giờ khắc này nháy mắt được hiểu rõ!

Trong lòng hắn rung động tột đỉnh, trong đầu có một cái ý tưởng kinh khủng, chẳng lẽ, đây chính là Trí Tuệ Chi Quang trong truyền thuyết!

Theo sự xuất hiện của vầng thần dương này, hắc ám dần dần bị tiêu tán, hóa thành từng đạo hắc khí bị luyện hóa, sự điên cuồng và hỗn loạn bên trong con mắt huyết sắc cũng tiêu tán đi một chút, lộ ra từng tia thanh minh.

Chẳng qua, theo màn phát ra quang mang, vầng mặt trời này cũng dần dần ảm đạm xuống, giống như là bị rút khô năng lượng!

– Không xong!

Sắc mặt Vương Song và Tôn Ngôn đại biến, Tôn Ngôn muốn triệu hồi vầng mặt trời này trở về, nhưng lại phát hiện đã mất đi lực lượng khống chế nó, trong cõi u minh, một cỗ lực lượng không thể chống cự từ trong bóng tối xuất hiện, lực lượng khống chế đối phương không ngừng tản ra Tịnh Hóa Chi Quang.

Vương Song hít sâu một hơi, tâm niệm vừa động, Luân Hồi Đao xuất hiên trong tay, một đạo đao quang phách tuyệt thiên địa xuất hiện, chém về phía trước, muốn dùng cách này ngan cản đối phương.

Tôn Ngôn thấy thế, ánh mắt cũng sáng lên, đồng dạng bắt đầu hành động, một quyền lại một quyền đánh phía phía trước, thoáng như Phù Quang, như ẩn như hiện.

“Ầm” “ầm” “ầm”...

Vô số công kích có thể so với cấp bậc Tôn Giả rơi ở trong bóng tối ở phía trước, lại giống như rơi vào đầm lầy, không có nhấc lên một tia gợn sóng, đã biến mất không có chút nào dấu vết!

Tôn Ngôn và Vương Song đều trợn tròn hai mắt, đây gần như là công kích mạnh nhất của bọn họ, thế mà đối mặt với bóng tối này, lại ngay một tia rung chuyển không đều không có!

Bọn họ liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, biết rõ cho dù bọn họ có bộc phát thực lực mạnh nhất của chính mình, chỉ sợ đều không thể đánh tan những hắc ám này.

Trong lòng Vương Song than nhẹ, vẫn là cần sử dụng một lần xuất thủ của Huyền Thiên Thánh Giả thôi!

Một át chủ bài mạnh nhất của chính mình, cứ như vậy lãng phí ở nơi này!

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Vương Song cũng biết đây là một cách duy nhất trước mắt có thể giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh!

Hắn đang muốn động thủ, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, trong bóng tối phía trước, hai tròng mắt kia bỗng nhiên run một cái, ngay sau đó đám người Vương Song lập tức nhìn thấy mặt trời trong không trung phát ra một trận quang mang, ngay giây sau đã hóa thành một đạo quang ấn, trong nháy mắt quay về trên trán của Tôn Ngôn.

Quang ấn biến mất, trước mắt đám người Vương Song lập tức biến thành một vùng tăm tối, giống như thủy triều đen kịt chậm rãi vọt tới, hơn nữa, Vương Song cùng Tôn Ngôn đều phát hiện ra một chuyện, đó là sau lưng bọn họ, trên dưới, trái phải, đều bị hắc sắc bao phủ.

– Đây là bên trong Thần Uyên!

Trong lòng Vương Song bỗng nhiên dâng lên một vòng giật mình, trong lòng có chút rét lạnh, đối với cấm địa, hắn còn hiểu rõ hơn những người khác rất nhiều, những địa phương này, đều là do tồn tại vô cùng khủng bố bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hình thành.

Không có thực lực cảnh giới Thánh Giả, tùy tiện xâm nhập đến những nơi như này chính là đang tự tìm đường chết.

Thế nhưng trong tình huống bây giờ, rõ ràng là bọn họ đều bị kéo vào trong đó.

Thủy triều đen kịt vọt tới, một cỗ tử vong và hủy diệt tới cực điểm gần như trong nháy mắt khiến bọn họ hóa thành bụi, chẳng qua, những “thủy triều” màu đen này khi cách bọn họ còn có hơn năm trăm thước, lập tức trực tiếp dừng lại, ngay sau đó “thủy triều” tách ra, hai con ngươi nhìn có chút hư ảo hiện lên, giống như nhật nguyệt, trong lúc triển khai, đều có Tinh Thần Vẫn diệt chi tượng, so với trước đó, đôi mắt này ngược lại khôi phục một chút thanh minh, không còn tràn ngập điên cuồng cùng hủy diệt!

Đôi mắt nọ lúc này lẳng lặng nhìn bọn họ, dường như đang dò xét bọn họ.

Khuôn mặt Vương Song và Tôn Ngôn đều tràn đầy ngưng trọng nhìn đối phương, trong lòng dâng lên một phần mười vạn đề phòng!

Chỉ có tiểu nha đầu Tiếu Tiếu này, vẻ mặt không có tim không phổi nhìn về phía trước, mắt to nháy một cái, nhìn vẻ mặt của Vương Song và Tôn Ngôn, lại nhìn đối phương một chút, khuôn mặt không hiểu, thậm chí còn chủ động chào hỏi đối phương.

– Lão gia gia, chào ngươi, ta là Tiếu Tiếu.

Vương Song cùng Tôn Ngôn bị dọa gần chết, bọn họ vừa rồi đều suýt chút bị toàn diệt, tiểu nha đầu này còn dám chào hỏi đối phương, Vương Song kéo Tiếu Tiếu lại, che ở phía sau mình, sắc mặt lạnh như băng nhìn con mắt phía đối diện, lúc này, nội tâm hắn đã cảnh giác cao độ, chỉ cần đối phương lộ ra dấu vết muốn công kích, thì hắn trong nháy mắt kích hoạt ấn ký của Thánh Giả!

“Vù”

Bỗng nhiên, con mắt hư ảo phía đối diện lúc này bỗng nhiên chớp một cái, vô số Trật Tự Thần Liên hiện lên, ánh vàng rực rỡ, ở trong bóng tối vô tận này lộ ra hết sức loá mắt, những Trật Tự Thần Liên đan xen vào nhau, ngay sau đó hóa thành một cái lệnh bài cổ xưa!

“Chiến!”

Phía trên lệnh bài kim sắc, lộ ra một chữ “chiến” to lớn ẩn chứa một cỗ sát phạt chi ý, vẻn vẹn chỉ nhìn qua, đám người Vương Song cảm giác bản thân tựa như đã tiến vào thời đại Man Hoang, vô số thân ảnh kinh thiên động địa điên cuồng chém giết, chiến ý hủy diệt thương khung, quyền cước vỡ vụn đại địa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận