Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1638: Đỉnh phong Chu Càn! (3)

Trong mắt Thanh Nguyên Tử chảy huyết lệ.

- Ầm

Sau một khắc, tất cả mọi người đều cảm giác bên ngoài truyền đến dao động vô cùng mạnh mẽ, khí tức này, như là Thần Linh vậy, mỗi một kích đánh ra đủ để đánh chết bọn họ!

Thanh Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn lại, thậm chí có thể nhìn xuyên qua các tầng mây vô tận, thấy được ở giữa không trung có hai nhân ảnh đang điên cuồng chém giết lần nhau, hai người này chiến đấu đến điên cuồng, một chiêu thức đều dùng sức mạnh Tinh Thần, một đạo kiếm quang quét ngang, một Phế Khí Tinh Thần đã bị chém thành hai nửa!

Một đạo quyền ấn xuất hiện, Một Tiểu Tinh Thần lớn cả trăm ngàn kilomet bị đánh nổ!

Trên người Chu Càn máu me đầm đìa, vết thương chằn chịt, nhưng hắn không hề để ý đến, chỗ bị thương đều có thể khôi phục lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra được, giờ khắc này, thân ảnh hắn cơ hồ bị chém thành hai nửa, nhưng trong giây lát, cơ thể đã được chữa trị xong, tiếp tục chiến đấu!

- Niết Bàn Thánh Thuật!

Thanh âm Cổ Diễn thâm trầm, trên người hắn cũng có vết thương chằn chịt, có thể thấy xương ở bên trong, máu tươi lộ ra kim sắc, một giọt máu rơi xuống, trực tiếp xuyên thủng hư không!

Cổ Diễn không ngờ chiến đấu lực của Chu Càn lại cường hãn đến mức độ này, phương thức chiến đấu căn bản như không muốn sống nữa, không quan tâm đến tất cả, chỉ muốn khiến mình bị thương!

Cổ Diễn không ngừng phản kích, lần nữa để lại trên người Chu Càn một vết thương vô cùng nghiêm trong, nhưng Bích Lục Thần Quang lưu chuyển, thương thế của Chu Càn lại được khôi phục!

- Đi chết đi!

Chu Càn điên cuồng gào thét, quần áo bay phất phới, mái tóc màu đen tung bay, giống như một thiếu niên Thần Linh, hai tay kết ấn, Trật Tự Thần Liên lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

- Càn Khôn Cổ Ấn!

Thần Liên tung hoành, xen lẫn với những quang ấn cực lớn, giống như một thế giới mới vật, có Sinh Diệt Khởi Nguyên Chi Uy!

Vừa rơi xuống, tinh không tứ phương đều bị diệt, trở nên vô cùng ảm đạm, giống như bị rút khô tinh khí vậy!

Đối mặt đạo cổ ấn này, sắc mặt Cổ Diễn run rẩy, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, hai tay cũng kết ấn, thần lực Tôn Giả lập tức dâng trào, hóa thành một con sông thần vô hạn vô biên, giống như đi ngang qua vô cùng Tinh Vực.

- Bất Động Hằng Hà Ấn!

Sông thần dâng trào, ngăn lại cổ ấn của Chu Càn ở phía trước, sông lớn dâng lên ngập trời, một số Tiểu Thần Tinh bị cuốn vào trong nháy mắt vỡ nát, ngay cả cặn cũng không thấy.

Càn Khôn Cổ Ấn rơi xuống, trực tiếp đụng vào Bất Động Hằng Hà Ấn của Cổ Diễn, ngay lập tức, năng lượng ngập trời dâng lên, toàn bộ Thanh Nguyên Tinh đều rung động mạnh, cơ hồ như sụp đổ, may mắn sức mạnh khủng khiếp này chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại dần dần tiêu tan, chưa đến giới hạn chịu đựng của Thanh Nguyên Tinh.

Đám người Thanh Nguyên Tử, Mục Huyền vừa chiến đấu, vừa chú ý đến trận chiến ở tinh không, đều đang chờ đợi kết quả.

Giữa tinh không vô cùng thê lương, hai nhân ảnh điên cuồng chiến đấu, tuy Chu Càn lợi dụng Thần Linh Hoa Hoa Biện để làm tăng tu vi của bản thân đến mức Tôn Giả chi Cảnh, nhưng cảnh giới của bản thân hắn vốn đã đạt đến mức này, cho nên, chiến đấu lực của hắn không hề yếu hơn so với Cổ Diễn.

Hai đại Tôn Giả như hai Thần Linh, nhất cử nhất động đều làm rung chuyển tinh không vô tận, dao động mạnh mẽ càn quét cả trăm ngàn kilomet, chiến đấu như vậy, thậm chí còn hấp dẫn một số thế lực cổ lão ở Tây Tinh Vực, cách đó mấy trăm ngàn kilomet, lẳng lặng nhìn hai người chiến đấu.

Có người nhìn thấy chiến đấu lực của Chu Càn thì vô cùng chấn kinh, cũng có người bất mãn với Cổ Diễn Tôn Giả.

- Haiz, không ngờ nhóc con Chu Càn lại đạt đến mức này, thật là tư chất ngút trời!

Có một người trong góc tối thầm nói,

Không biết đã qua bao lâu, ở nơi gần Thanh Nguyên Tinh Vực bị đánh trở thành vũ trụ bụi bặm, cuối cùng, hai thân ảnh nhuốm máu cũng rơi xuống.

- Đi!

Thân ảnh Cổ Diễn vừa đáp xuống, không nói bất kỳ lời nào, khẽ quát một tiếng, trực tiếp phá vỡ không gian bay đi.

Nhìn thấy Cổ Diễn rời đi, đám người Mục Huyền trợn to mắt, nhìn đấy Chu Càn ở đối diện giống như Ma Thần, đều đồng loạt run lên, dẫn theo đệ tử phá vỡ không gian chạy đi.

Tuy không cam lòng, nhưng Cổ Diễn đã lựa chọn rút lui, bọn họ còn ở lại đây, e rằng thời gian Chu Càn chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể giết chết bọn họ.

Nhìn thấy đệ tử Tam tông rời đi, lúc này, những đệ tử còn lại của Thanh Nguyên Tông trở nên mừng như điên.

- Ha ha, chúng ta thắng...

- Đám khốn khiếp Tam Tông bị chúng ta đánh lui rồi…

- …

m thanh liên tục vang lên rất lớn, các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỗ Chu Càn đang đứng. Bọn họ biết, sở dĩ có thể sống sót, cũng là vì Chu Càn đánh lui Cổ Diễn Tôn Giả!

Tôn Giả đó, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, Chu Càn lại là dựa vào sức một mình mình khiến Cổ Diễn rút đi.

- Sư đệ!

- Chu sư huynh!

- A Càn!

m thanh lo lắng liên tục vang lên, gương mặt Chu Càn vốn đang lạnh lùng, như là Cửu Thiên Thần Linh, nhưng trong giây lát sắc mặt đã tái nhợt, khí tức trong nháy mắt rơi xuống không phanh.

- Phụt

Một ngụm máu tươi chợt phun ra, cả người Chu Càn thẳng tắp rơi xuống, khiến đám người Thanh Nguyên Tử giật mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận