Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2136: Đao Thánh Bất Diệt - Mục Thiên Ca

Thánh Giả bất diệt được cứu ra sẽ khiến vô số tinh không bị phá nát, bản thân bị trấn áp, thánh binh cũng bị đoạt đi, đối với một Thánh Giả mà nói, điều này là vô cùng nhục nhã…

Đương nhiên, chuyện này Vương Song không biết, lúc này hắn đã rời khỏi Phượng Hoàng nhất tộc, xuất hiện bên trong Bắc Đẩu tinh vực!

Kiến thức có được qua chinh chiến cùng Thánh Giả khiến Vương Song đối với sức mạnh vô cùng cùng khao khát, hắn biết rõ, muốn nắm trong tay bảo vật của Thánh Giả, bản thân nhất định phải đạt tới cực hạn của Tinh Chủ, sau đó còn phải đột phá đến cảnh giới Tôn Giả!

Bên trong Bắc Đẩu tinh vực, một đám mây mênh mông được một sức mạnh vũ trụ vô tận che kín, sấm sét khủng bố, sương mù, sao trời, đủ loại hạt năng lượng đang không ngừng lưu chuyển.

Cho dù có đạt được cảnh giới Tôn Giả cũng đều không có khả năng tiến vào!

Bên trong đám mây là một tiểu thế giới.

Mà lúc này, bên trong tiểu thế giới này, xuất hiện từng bóng người, tìm kiếm cơ hội thu được các loại bảo vật.

Ở phía trên một ngọn núi, xuất hiện một đám người, đây là một đám ngươi cảnh giới Tinh Chủ, có cả nam cả nữ, cầm đầu là một nữ tử mặc y phục màu lam.

- Sư tỷ, toà di tích vô danh này đã lưu truyền cả ngàn năm, thế lực khắp nơi của chúng ta tiến vào không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc, mối lần tiến vào cũng chỉ thu hoạch được một chút linh dược!

Nữ tử đứng sau lưng một tên nam tử nhìn về phía chân trời, mở miệng.

- Nơi sâu nhất trong di tích, không có bất kỳ người nào có thể tiến vào, nếu như chúng ta có thể tiến vào bên trong, có lẽ có thể giành được truyền thừa!

- Hừ, tiến vào sao? Ai cũng muốn tiến vào, không chỉ có các ngươi đâu, các thế lực Tôn Giả ở khắp nơi đều từng tiến đến thăm dò nhưng không có bất kỳ người nào có thể tiến vào, cho nên mới xem như sân tập của cảnh giới Tinh Chủ!

Lam y nữ tử mở miệng, nhìn về chỗ xa xa phía chân trời, ở nơi đó, đã trải qua vô số kỷ nguyên nhưng vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt, mọi thứ đều mờ mịt.

Đã từng có Tôn Giả muốn cố gắng tiến vào, nhưng cuối cùng vẫn bị một ánh đao chém chết!

- Thật quá đáng tiếc, bên trong rất có thể ẩn chứa truyền thừa vô cùng khủng khiếp, nhưng lại không ai có thể có được.

Lam y nữ tử mở miệng, tiếc nuối nhìn phía xa, lập tức muốn rời đi tìm kiếm một chút linh dược.

- Sao cơ?

Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng đông cứng, nhìn về phía xa, ở nơi đó, xuất hiện một vệt sáng, lập tức bay về phía đám sương mù xám xịt.

- Kia là ai? Thế mà lại dám xông vào bên trong cấm địa này, không muốn sống nữa à!

Lam y nữ tử khiếp sợ mở miệng nói.

Khu vực bị sương mù xám bao phủ, cho dù có là Tôn Giả cũng không thể tiến vào bên trong.

Quả nhiên, lời vừa dứt, bên trong sương mù xám xuất hiện một đao quang, đánh về phía bóng người kia.

- Đúng là muốn chết, thật quá ngu xuẩn, cũng không biết là đệ tử phe thế lực nào.

Lam y nữ tử khinh thường lắc đầu, lập tức muốn rời đi.

Thế nhưng còn chưa bắt đầu di chuyển bước chân thì đã dao động nhìn về phía trước, một vệt sáng bên trong bóng người kia kết xuất ra một ấn ký.

Theo sự xuất hiện của ấn ký này, bọn họ nhìn thấy đao quang tiêu tán chỉ trong nháy mắt, sương mù xám phun trào, chậm rãi khuếch tán ra tứ phía, lộ ra một con đường.

Bóng người kia xuyên qua con đường, tiến vào bên trong!

Sau đó, sương mù xám từ từ khép lại, khôi phục sự yên tĩnh không một gợn sóng, giống như chưa từng có sự chuyển biến nào.

Bọn người Lam y nữ tử nhìn thấy một màn như vậy, miệng chậm rãi mở ra nhưng trôi qua một lúc lâu vẫn chưa hề khép lại.

Bọn họ giống như không thể tin được, bao nhiêu năm qua không có một chút biến động bên trong di tích, vậy mà đột nhiên xuất hiện một biến cố như thế.

Có người tiến vào chỗ sâu nhất trong di tích, vậy điều này có phải mang ý nghĩa là bảo vật ở chỗ sâu nhất trong di tích sẽ biến mất hay không.

- Gia hỏa kia là ai?

Lam y nữ tử cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn những người khác, chấn động hỏi.

- Ách, chúng ta cũng không rõ nữa.

Những người khác cười khổ một tiếng, nhao nhao lắc đầu.



Vương Song dựa vào tin tức Phượng Chủ cung cấp cho, thuận lợi mở ra di tích rồi tiến vào bên trong.

Từ trong sương mù xuất hiện, Vương Song nhìn về phía trước, trong một mảng hỗn độn chỉ có một tòa cô phong, cao không quá ngàn trượng, không biết đã sừng sững bên trong nơi hỗn độn này bao lâu rồi, tràn đầy khí tức thời gian.

Bên trên cổ phong, một người áo xám ngồi khoanh chân ở trên đỉnh núi, trông như một khối đá, quay lưng lại phía Vương Song.

Vương Song nhìn đối phương, ánh mắt ngưng tụ, hắn cũng không có cảm giác nguy hiểm, chỉ là trong một khắc này, hắn cảm thấy Đao ý của mình đang run rẩy, giống như nhìn thấy Vương Giả, không tự chủ được sinh ra sự thán phục.

Cùng lúc đó, hắc động trong thân thể, bỗng nhiên chấn động, giống như phát hiện được thứ gì đó.

- Cuối cùng ngươi cũng đã đến…

Một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên xuất hiện, một lúc sau, Vương Song cũng cảm giác được thân thể của mình chậm rãi đằng không, bay về phía trên sơn mạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận