Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 707: Thú triều! (2)

Hai con Thú Vương biến dị còn lại nhìn thấy, vẻ mặt dường như có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân sao lại hèn yếu như vậy, không nên để cho để cho đồng bọn của mình một mình đối mặt, vì vậy cũng gầm lên giận ữ, ngăn trước mặt hai người!

Ba người Thường Thừa Viễn và Lưu Phong, Lưu Kiều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên hơi kỳ quái, giống như muốn cười mà không thể cười, nhưng bọn họ biết bây giờ không phải lúc, cũng không dám trì hoãn, liều mạng chạy về phía trước, rất sợ Thú Hoàng ở phía xa lại cho bọn họ thêm một quyền nữa!

- Đáng chết!

Ở phía sau truyền đến âm thanh phẫn nộ, nghe ra là tiếng của Thần Hộ Thiên Xuyên và Tùng Bản Hạ Ngạn dường như đang tức đến hộc máu, đám người Thường Thừa Viễn dù bị thương rất nặng cũng không khỏi cười đến híp cả mắt.

Nhưng trong lòng họ cũng có chút nghi ngờ, con Hổ Vương biến dị này sao lại cứ nhắm vào hai người Thần Hộ Thiên Xuyên và Tùng Bản Hạ Ngạn, chẳng lẽ giữa bọn họ có thù oán.

- Gào

Con Kim Cang Viễn Cổ giống như ngọn núi lạnh lùng nhìn bọn họ lần nữa chạy trốn, gầm nhẹ một tiếng, giống như sấm chớp nổ vang, lại lần nữa đánh ra một quyền, sau đó thân ảnh vừa động, tốc độ nhanh đến mức không thể chấp nhận được, một bước dài khoảng chừng vài trăm mét. Nếu dựa theo tốc độ này, chỉ chừng năm giây là có thể bắt kịp được bọn họ!

Con Thú Hoàng kia đến gần, sắc mặt của đám người Vương Song cũng trở nên ngưng trọng, cảm nhận được sự ngụy hiểm vô cùng khủng khiếp sắp đến!

Một khắc sau, một quyền đánh xuống, tất cả mọi người đều đồng loạt phun một búng máu lớn, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt.

Đặt biệt là Thần Hộ Thiên Xuyên và Tùng Bản Hạ Ngạn, vốn đã bị đám Tiểu Hổ ngăn lại, giờ còn bị Thú Hoàng đánh một quyền, liên tục gặp tai họa, hôm nay vẻ mặt vô cùng ảm đạm, ở phía sau, sáu con nhất giai Thú Vương cũng đuổi theo sát sao, dường như muốn dán sát vào sau mông của hai người TXTiểu Hổ của Tùng Bản Hạ Ngạn.

- Phải liều mạng, nếu không hai người chúng ta thật sự sẽ chết ở đây!

Thần Hộ Thiên Xuyên và Tùng Bản Hạ Ngạn đưa mắt nhìn nhau, sau đó không do dự nữa, rối rít sử dụng tuyệt chiêu của mình.

- Ầm

Ánh mắt Thần Hộ Thiên Xuyên chợt hiện lên chút huyết sắc, vô số huyết sắc đao khí xuất hiện ở giữa không trung, nháy mắt sau đó, huyết sắc đao khí không ngừng tụ lại, hình thành một huyết sắc trường đao dài cả trăm mét!

Trường đao đánh xuống, Tiểu Hổ thấy tình thế không ổn vội chạy trốn sang một bên, chỉ còn lại hai con Thú Vương biến dị trợn tròn hai mắt nhìn đao khí muốn đảm nứt cả thiên địa.

- Phụt

Cơ thể của hai con Thú Vương dường như bị chém thành hai nửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị một đao đánh bay, lộ ra con đường ở phía trước.

Thần Hộ Thiên Xuyên không chút do dự, thân ảnh trực tiếp dung hợp với đao khí, tốc độ cơ hồ tăng nhanh gấp mấy lần, nhanh như chớp phóng về phía trước.

Tùng Bản Hạ Ngạn trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, hai tay nhanh nhẹn kết thành một ấn ký phức tạp, cơ thể dần trở nên hư ảo, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, sau vài giây, thân ảnh của hắn lại xuất hiện ở cách đó vài trăm mét, sau đó lại kết ấn, thân ảnh lần nữa biến mất, như là thuấn di vậy.

Đám người Thường Thừa Viễn và Lưu Phong, Lưu Kiều giờ phúc này cũng phải dùng hết sức, nếu như bị còn Thú Hoàng kia đuổi kịp, tất cả bọn họ chỉ còn con đường chết, lập tức rối rít thi chuyển cấm thuật của mình, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Vương Song lại không sử dụng cấm thuật, tốc độ của hắn vốn đã cực kỳ nhanh, còn có thể vận dụng TTL để gia tăng tốc độ, bản thân lại không bị Thú Vương biến dị ngăn cản, có thể nói, hắn đã cách mọi người một đoạn rất xa rồi.

Cho nên, hắn là người đầu tiên chạy ra khỏi dãy núi Đại Hưng, lúc này, cũng không ít người bình thường đang ở bên ngoài dãy núi để đi săn, bọn họ chỉ cảm thấy mặt đất dường như đang run rẩy, giống như có một trận cuồng phong thổi qua, đang lúc mơ hồ, bọn họ lại thấy dường như là mấy bóng người.

- Ồ, mới vừa rồi là gì vậy? Người hả, sao lại nhanh như vậy?

- Ngươi cũng nhìn thấy, ta cũng cơ mồ thấy đó là bóng người!

- Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy? Động đất hả?

- Hay chúng ta cũng nên trở về thôi, ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm!

- Trở về, về rồi đám người Phi Xa Bang có tha cho người không!

- ......

Một đám người nhỏ giọng nghị luận, không hiểu nhìn tứ phía.

- Đó, đó, đó là...

Đột nhiên, một người lắp bắp nhìn về phía xa, ánh mắt vô cùng kinh hoàng, hai chân của hắn run rẩy, đột nhiên, điên cuồng hét lên một tiếng, ném lại vũ khí trong tay xoay người bỏ chạy.

Những người khác không hiểu ra sao quay lại nhìn, nhất thời phát hiện một con Kim Cang cao chừng sáu tầng lầu đang từng bước chạy đến, mỗi một bước chạy, dài khoảng trăm thước.

- ...

Không khí dường như an tĩnh trở lại, ánh mắt của bọn họ đờ đẫn, giống như quên cả chạy trốn, chỉ có khoảng một hai người kịp hồi thần, giống như nổi điên mà bỏ chạy, dao phay, búa ở trong tay đều trực tiếp bỏ lại.

- Gào

Bầy biến dị thụ trùng trùng điệp điệp điên cuồng lao đến, vô số các người bình thường ở bên ngoài dãy núi Đại Hưng săn thú đều trực tiếp bị thú triều nuốt mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận