Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 592: Bái sư!

- Lão công, tới tìm ngươi này!

Bạch Manh Manh quay đầu nói với Vương Song đi ra từ trong phòng ngủ.

Vương Song khoác một chiếc áo ngủ màu xám, lười biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha, thản nhiên liếc nhìn người đến một cái, lại nhìn một người trung niên bên cạnh Nguỵ Nhiên, cười như không cười

- Để bọn họ vào đi!

Ba người Nguỵ Nhiên cẩn thận tiến vào phòng, cũng thấy được Đồng Vũ, vẻ mặt lại hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại chuyển ánh mắt nhìn Vương Song ngồi trên ghế sô pha.

Cảm nhận được sự cách biệt trên người Vương Song, ánh mắt Nguỵ Nhiên co rụt lại nhìn về phía lão Tôn.

- Cấp chín, chắc chắn là cường giả cấp chín!

Lão Tôn nhìn Vương Song, cảm nhận được khí thế như có như không, trong lòng không khỏi giật mình kêu lên, cường giả cấp chín, ở toàn bộ thành phố Thiên Thuỵ tuyệt đối được coi như là cao thủ đứng đầu, thậm chí nếu Thanh Long Bang bọn họ cũng có được Tiến Hoá Giả cấp chín trấn giữ, e là cũng gần với cấp bậc thế lực của Tứ Đại Thế Lực!

Lão Tôn thầm gật đầu với Nguỵ Nhiên, trên mặt Nguỵ Nhiên lộ ý cười, vẻ mặt cung kính với Vương Song.

- Vương tiên sinh, tại hạ Nguỵ Nhiên, thân là Thanh Long Bang thiếu bang chủ, nghe nói một thuộc hạ không biết điều của ta đắc tội ngài, tại hạ cố ý tới xin lỗi tiên sinh!

Thái độ xin lỗi của Nguỵ Nhiên rất thành khẩn, không còn bá đạo như lúc trước ở trong biệt thự.

Nhưng nghe được giới thiệu của đối phương, Bạch Manh Manh cùng Đồng Vũ đều ngây người, Thanh Long Bang là thế lực gì, các nàng đều biết, đó là một thế lực lớn ở đặc khu, ở ngoài thành bên trong các dãy núi Đặc Hưng đều có khu vực săn thú của bọn họ, thậm chí bọn họ còn có Tiến Hoá Giả, tuy vẫn kém so với Tứ Đại Bá Chủ nhưng cũng không phải là nơi bình thường mà Bạch Manh Manh và Đồng Vũ có thể nhìn đến.

Mà Thanh Long Bang thiếu bang chủ, là người mà bọn họ vô cùng ngưỡng mộ, người như vậy, cho dù là phú hào có tiền nhất cũng không thể bằng được, nhưng một người này mà lại đối đãi Vương Song như vậy, mở miệng một tiếng Vương tiên sinh, vô cùng cung kính, bọn họ đều có chút dại ra, dường như Vương Song ngoại trừ có tiền cũng không có gì để được được đối phương đối đãi cung kính như thế, còn bởi vì một thủ hạ dưới tay đắc tội Vương Song mà cố ý đến xin lỗi, thân là thiếu chủ Thanh Long Bang toàn bộ căn cứ thành phố Thiên Thuỷ, lại có người có thể làm hắn cúi đầu, bởi vậy, các nàng nghi ngờ rất nhiều.

Nhưng khiến bọn họ khiếp sợ hơn là ở lúc sau, Vương Song gần như chỉ tuỳ ý liếc nhìn đối phương, không thèm để ý đến cung kính của Nguỵ Nhiên, dường như không khác với người bình thường.

- Xin lỗi? Nhìn chẳng có nửa phần thành ý, thà không nói còn hơn.

Vương Song lười biếng nói, thấy đối phương có thể tìm đến mình lại không có chút sợ hãi nào, không ngờ sau lưng đối phương còn có Tiến Hoá Giả, cấp bậc còn cao đến cấp bảy, khó trách có thể giải trừ thủ đoạn hắn âm thầm hạ xuống Hoàng lão đại.

Nhưng hắn cũng không để ý, thậm chí chỉ cần hắn nguyện ý, cả ba người này sẽ bị hắn xử lý ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được một chút, nhưng hắn lại không hề động thủ, mà lại hứng thú nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể ra một cái giá để bọn họ có thể sống sót trở về.

- Lão công... ... . .

Một bên, Bạch Manh Manh có chút vội vàng đẩy Vương Song, dường như lo lắng Vương Song nói chuyện với Nguỵ Nhiên như vậy sẽ khiến cho đối phương tức giận, thế nhưng nàng cũng biết tại sao Nguỵ Nhiên lại có thể ăn nói khép nép xin lỗi như vậy, Đồng Vũ ở một bên lại kịp phản ứng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Song, trong lòng mơ hồ có suy đoán của mình.

- Đồ ngốc, đừng sợ... ...

Vương Song ôm Bạch Manh Manh vào trong ngực, khẽ cười nói.

Nguỵ Nhiên nghe vậy, không sợ hãi mà còn lấy làm mừng, tiếp tục nói:

- Tên thủ hạ đắc tội với Vương tiên sinh đã bị ta xử tử, như vậy cũng không làm ô uế tay của tiên sinh!

- Chậc chậc, thật đúng là đủ ác độc!

Khoé miệng Vương Song lộ ra ý cười, nhưng cũng càng thêm lạnh lẽo:

- Nhưng nếu ngươi không còn cái gì có thể nói chuyện, hôm nay ngươi không thể ra khỏi nơi này!

- Haiz, vì sao đang êm đẹp, nhất định phải có lòng hiếu kỳ nghiêm trọng như vậy chứ?

Vương Song ở đó nhẹ nhàng thở dài, không biết là thở dài bởi vì bản thân mình bị phát hiện hay bởi vì đối phương phải chết.

Sắc mặt lão Tôn cùng nữ tử thay đổi, thân ảnh lão Tôn vừa động, một cỗ ánh sáng màu lam bắt đầu khởi động trên người, tức khắc, một cỗ lạnh lẽo tột cùng xuất hiện làm cho nơi này của Vương Song tựa như trong nháy mắt rơi vào băng thiên tuyết địa, Bạch Manh Manh cùng Đồng Vũ đều không nhịn được run run.

- Hừ!

Vương Song nhíu mày, ánh mắt trở nên kỳ lạ, thản nhiên nhìn về phía lão Tôn, Tinh Thần Lực khủng bố xuất hiện, giống như thái sơn áp đỉnh trực tiếp khoá lại nhất cử nhất động của đối phương, khí lạnh của ánh sáng màu lam hướng tới Vương Song dưới Tinh Thần Lực khủng bố cùng đều bị áp bức trở lại, thậm chí muốn ra bên ngoài cơ thể cũng không thể.

- Ầm

Bạn cần đăng nhập để bình luận