Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1076: Biến động bất ngờ

Miêu Vong cũng sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn Miêu Đóa Nhi, lại nhìn Miêu Xuyên,:

- Miêu gia gia ngươi nói thật sao? Đóa Nhi thật sự mang thai?

- Cái này, ta chỉ dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán thôi.

Gương mặt Miêu Xuyên đầy nếp nhăn lộ ra vẻ kinh hỉ, lập tức có chút vội vàng mở miệng:

- Các ngươi đừng vội, ta qua tìm Liễu thầy thuốc trong thôn, giúp ngươi khám một chút.

Nói xong, Miêu Xuyên nhanh chóng đi ra ngoài, không hề có dáng vẻ của người cao tuổi.

Miêu Vong thì cẩn thận từng li từng tí đỡ Miêu Đóa Nhi vào phòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

- Vong ca, ngươi đừng như vậy, cũng chưa chắc đâu, lại nói ta có thể tự bước đi, không cần ngươi đỡ.

Miêu Đóa Nhi nhìn thấy dáng vẻ chú ý cẩn thận của Miêu Vong, có chút buồn cười mở miệng nói.

- Vậy không được, gia gia nói không sai, không mang thai, ta cũng phải cẩn thận chăm sóc ngươi thật tốt.

Miêu Vong nghiêm túc mở miệng nói.

Miêu Đóa Nhi “Phốc phốc” một tiếng cười khẽ, ánh mắt lộ ra một vẻ tràn ngập hạnh phúc.

Rất nhanh, Liễu thầy thuốc trong thôn trại cũng tới, tuổi của hắn cũng hơn bốn mươi tuổi, trước Mạt Thế là thầy thuốc duy nhất của toàn bộ Thôn Trại, thôn dân đau đầu nhức óc gì cũng đến tìm hắn khám bệnh, kinh nghiệm cũng rất phong phú, sau Mạt thế cũng may mắn sống sót.

Tuy nhiên rất nhiều bệnh nặng cũng không chẩn đoán ra, nhưng bệnh đơn giản một chút vẫn phán đoán đước, giống như lúc trước ngươi ở Thôn Trại mang thai cũng để hắn đến khám, có kinh nghiệm rất phong phú.

Chẩn đoán cho Miêu Đóa Nhi một hồi, Liễu thầy thuốc mở miệng cười:

- Miêu thôn trưởng, Miêu Vong, chúc mừng các ngươi, Đóa Nhi mang thai thôi, xem tình hình thì đoán chừng là hai tháng!

Nghe thấy Liễu thầy thuốc xác nhận, đám người Miêu Vong tỏ vẻ vui mừng như điên, Miêu Đóa Nhi dùng tay nhỏ vỗ về bụng mình, nơi đó, có một tiểu tiểu sinh mệnh đang thai nghén.

- Liễu thầy thuốc, thật sự cám ơn ngươi!

Miêu Xuyên bên cạnh không ngừng cảm tạ đối phương, Liễu thầy thuốc, giống như một viên Định Tâm đan, hoàn toàn khiến bọn hắn yên lòng.

Miêu Xuyên mừng rỡ tiễn Liễu thầy thuốc về còn đưa cho đối phương hồng bao mười đồng!

Miêu Đóa Nhi hạnh phúc mở miệng nói với Miêu Vong:

- Vong ca, chúng ta có hài tử rồi.

Miêu Vong vô cùng kích động, hai tay nhẹ nhàng ôm đầu Miêu Đóa Nhi, dựa vào trên người mình.

- Đóa Nhi, sau này sinh hoạt trong nhà ngươi không cần làm, dù sao ngươi đã mang thai, lỡ như mệt mỏi quá cũng không hay.

Miêu Vong quan tâm nói.

- Sau này ta sẽ cố gắng giảm bớt tần suất ra ngoài săn bắn, ở nhà với ngươi nhiều hơn.

- Ngày mai dự định đến căn cứ địa Hắc Thủy, ta không đi nữa, để Phương Thanh đi thôi, hắn quen thuộc nơi đó hơn ta, cũng không sợ bị người ta hố, nhờ hắn mua giúp một ít đồ bồi bổ thân thể nữa.

-...

Đầu dựa vào lòng Miêu Vong, nghe tiếng nói líu lo không ngừng của Miêu Vong, Miêu Đóa Nhi hơi hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

- Đừng như vậy, Vong ca, Liễu Đại phu không phải đã nói rồi sao, mới hai tháng, không có gì đáng ngại.

Miêu Đóa Nhi nhẹ giọng mở miệng.

- Không được, ngươi mang bầu, sau này phải chú ý thân thể, không được làm việc.

Miêu lão gia tử từ bên ngoài tiến đến, chém đinh chặt sắt mở miệng, nói xong hài lòng nhìn Miêu Vong:

- Không tệ, A Vong, biết đau lòng cho nha đầu Đóa Nhi rồi, ngày mai ngươi cũng đừng qua căn cứ địa Hắc Thủy để Phương Thanh qua là được rồi, ta sẽ đi tìm hắn, bảo hắn mua một số thuốc bổ, bây giờ Đóa Nhi mang bầu, cần phải chú ý bồi bổ...

Sau đó, Miêu Xuyên lão gia tử lại bắt đầu líu lo không ngừng, nhìn thấy dáng vẻ của hai người thân nhất đều như thế, Miêu Đóa Nhi rất cảm động.

Rất nhanh, toàn bộ Miêu Trại đều biết được chuyện Miêu Đóa Nhi mang thai, đây là sinh mệnh mới đầu tiên kể từ khi Mạt thế xảy ra, mọi người rất quan tâm.

Mỗi một người đều đi vào trong nhà Miêu Đóa Nhi, đương nhiên, tất cả mọi người cũng không giàu có gì, nhưng mà cũng không có tay không mà đến, đều mang theo một số lễ vật, ví dụ như, mấy quả trứng gà, một cân thóc gạo...

Những thứ này Miêu Vong không hề thiếu, dù sao thực lực hắn rất mạnh, hơn một năm nay tiền săn bắn, ngay cả hắn cũng không biết có bao nhiêu, tất cả mọi người đều kham khổ, cho nên lễ vật của mọi người bọn họ cũng không nhận lấy.

Miêu Xuyên lão gia tử cũng đồng ý với điều này.

Phương Thanh cũng biết được chuyện này nhưng mà, lần này biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, chỉ là sắc mặt có chút phức tạp.

- Chăm sóc cho Đóa Nhi thật tốt!

Đây là lời nói mà Phương Thanh nói với Miêu Vong trước khi rời khỏi Miêu Trại.

Cả người Miêu Vong trở nên tinh thần sáng láng, tâm trạng kích không cách nào che giấu, bất luận Đóa Nhi muốn làm gì, Miêu Vong đều tiến lên trước làm, gần như xem Miêu Đóa Nhi như một tiểu hài tử.

- Vong ca, ta không phải là tiểu hài tử!

Miêu Đóa Nhi có chút oán trách nhìn Miêu Vong.

Nhìn biểu cảm đáng yêu của Miêu Đóa Nhi, Miêu Vong chỉ cười ha ha, cũng không đáp lời. Lúc này, từng hình ảnh có chút kỳ dị thỉnh thoảng hiện ra trong đầu hắn, khiến cho ánh mắt của hắn trì trệ.

Miêu Vong dường như nhìn thấy không ít dung nhan xinh đẹp, cùng mấy thân ảnh và dung mạo vô cùng quen thuộc.

- Đó là?

Bạn cần đăng nhập để bình luận