Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2264: Chấn động quen thuộc!

Từng giọt huyết dịch lưu lại trên người Thời Thương, trực tiếp nhỏ xuống trong tinh không, nhưng Thời Thương lại không chút để ý, vẫn bước từng bước đi ra, tinh không, cũng nổi lên từng tia rung động.

Giờ khắc này, trạng thái của Thời Thương rất không ổn, đôi mắt lạnh lùng vô tình, dường như trở thành một vị thần linh ở Cửu Thiên, khí tức cũng đột phá đến Tôn Giả bát trọng thiên đỉnh phong, tiến thêm một bước, trở thành Tôn Giả đỉnh phong!

Đối mặt với Thời Thương giờ khắc này, Vương Song cũng nhíu mày, cảm giác được một cỗ uy hiếp nghiêm trọng!

- Thời Thương, đừng đánh nữa, có thể chúng ta đã không cẩn thận bước vào một nơi kỳ quái, mất liên hệ với mọi người rồi!

Vương Song hét lớn một tiếng, muốn thuyết phục đối phương tạm thời dừng tay, ra khỏi nơi này trước rồi tính tiếp,

- Muốn tỷ thí thì lúc nào cũng được, điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể sống mà ra khỏi đây đã, không thể vô duyên vô cớ chết ở nơi thế này được!

Nghe vậy, ánh mắt Thời Thương bỗng nhiên khẽ động, dừng bước, Vương Song đoán đối phương hẳn đang liên lạc với người của Thời gia, nhưng chỉ trong vài giây, ánh mắt Thời Thương đã thay đổi, giống như từ thần linh lập tức trở thành phàm nhân.

Quanh thân hắn, chớp động từng tia sáng, nhìn bốn phương tám hướng, thân thể khẽ động, trở nên bắt đầu mơ hồ, thế như, trong tích tắc, cơ thể hắn đã trở nên rõ ràng, dừng như không có thay đổi gì cả.

Vương Song bình tĩnh nhìn đối phương thi triển thần thông, biết rõ đối phương vừa mới thi triển Thời Không Bộ.

- Mảnh thời không này bị người ta cắt đứt.

Thời Thương lạnh lùng nói, chiến ý trên người cũng đã tiêu tán, hiển nhiên, có hể vô thanh vô thức dời bọn họ đi, mà không bị những Thánh Giả kia phát giác, đã đủ chứng minh đối phương đáng sợ ra sao, bọn họ mà tiếp tục chiến đấu, vậy thì hời cho đối phương rồi!

Hắn thân là người của Thời gia, càng rõ nơi này kỳ quái, tự thành một không gian khác!

Vương Song cũng gật đầu, đã phát giác mọi thứ ở đây từ sớm, lúc này, bỗng nhiên một trận hắc vụ run rẩy ở cách đó không xa, tạo thành một con đường.

Nhìn con đường kéo dài trong bóng tối, Vương Song và Thời Thương liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút chấn động.

- Bọn họ phát hiện không thấy chúng ta, chắc sẽ nghĩ cách đến chỗ chúng ta!

Thời Thương trầm giọng nói, tương đối bảo thủ, không dám mạo hiểm.

Dù sao, mọi thứ ở đây đều quá mức quỷ dị, dường như hắn cũng có chút bất an.

- Chẳng lẽ ngươi cũng không biết đây là đâu sao?

Vương Song hơi kinh ngạc.

Hắn cho rằng Đế Tử Thời gia hẳn sẽ có kiến thức rộng rãi, có rất ít thứ mà đối phương không biết.

Thời Thương không nói gì, chau mày, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa.

Vương Song suy tư một chút, nhìn con đường kia, trong óc, một chùm sáng bỗng nhiên chấn động một cái, khiến trong lòng hắn chấn động, hơn nữa, giống như trong lỗ đen cũng khẽ run lên.

Hắn cảm giác được có gì đó dường như hấp dẫn bản thân.

Hơn nữa, thứ kia, tuyệt đối có quan hệ với mình.

Vương Song thận trọng tiến lên, nhìn chân mày Thời Thương nhíu chặt, do dự một chút, vẫn đứng dậy, bước về phía trước với Vương Song, ở nơi thế này, vẫn có người đi cùng thì tốt hơn, mặc dù Vương Song là kẻ địch, nhưng hắn không thể không thừa nhận thực lực của đối phương rất mạnh!

Hai người một trước một sau, dọc theo con đường mà tiến lên, sau khi bọn họ đi qua, con đường chính dần biến mất, dường như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Hai người chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Một thời gian trôi qua, bọn họ rốt cục cũng nhìn thấy, phía trước là một bức Ma Tường xuất hiện, vĩnh hằng sừng sững, giống như cắt đứt hai mảnh vũ trụ!

Bức Ma Tường kia không biết đã ở đây bao lâu, trên đó khắc họa từng đường hoa văn, mỗi hoa văn đều có phẩm chất sơn mạch, giống như là ấn khắc của trời đất, đám người Vương Song, Thời Thương xem không hiểu, nhưng lại cảm giác được hoàn mỹ đến cực điểm, giống như ấn ký của trời xanh!

Đến khi tới gần, mới phát hiện, những hoa văn kia xen lẫn với nhau, tựa hồ thạo thành một thân ảnh mờ ảo, thấy không rõ tất cả, chỉ là có thể nhìn thấy một đao quang vĩnh hằng!

Đúng vậy, một vệt đao quang!

Một chuôi đao quang vô chất vô hình, tựa hồ thiên địa chi đạo, vạn pháp nguyên!

Đao quang vĩnh hằng sừng sững, siêu thoát trong dòng sông lịch sử, một ý niệm, có thể trảm cả vũ trụ thương khung!

Vương Song đã từng gặp Đao Thánh, biết rõ đao pháp của đối phương rất cường đại, đó chính là Đao Trung Thánh Giả!

Thế nhưng, vệt đao quang này, giống như một kỳ nguyên lịch sử ngang qua, áp sập vạn cổ thương khung!

Trước một đao này, thời gian, Thánh Giả gì đó, thậm chí trời đất cũng chỉ là giấc mơ hão huyền, cũng sẽ chết ở dưới đao này thôi!

- Bảng xếp hạng… Chư Thiên Thần Vật… Đứng thứ hai…

Bỗng nhiên, một âm thanh run rẩy vang lên, Vương Song quay đầu, nhìn về phía Thời Thương, nhưng mà, đối phương lúc này đã ngốc rồi, đường đường là Đế Tử, là hy vọng trong tương lai của Đế Đạo, vậy mà một câu nói cũng không hoàn chỉnh!

Nhưng mà, nghe đối phương nói vậy, sắc mặt của Vương Song cũng cuồng biến, đứng thứ hai trong bảng xếp hạng Chư Thiên Thần Vật? Đó là gì?

- Nhân! Hoàng! Đao!

Thời Thương run rẩy nói, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi, cho dù là một Đế Quân, cũng không khiến hắn rung động đến vậy, nhưng nhìn thấy một đao này, tinh thần hắn như muốn qua đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận