Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 159: Bạch Ngân Chi Nhận cấp năm! (2)

Ngày hôm sau Vương Song tỉnh lại, Thái Hiểu khuôn mặt ngây thơ nằm bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc rúc vào trong ngực Vương Song, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, da thịt bóng loáng trắng như tuyết, tay Vương Song rơi ở trên, giống như mình đang sờ một khối ngọc.

Lặng lẽ xuống giường, Vương Song ra ngoài gặp được Triệu Hân, Triệu Hân nhìn Vương Song,vẻ mặt u oán, nhìn Vương Song cũng có chút xấu hổ.

Có điều sau đó Triệu Hân thu liễm u oán, hiểu rõ cách làm chính xác nhất cũng hợp lý nhất bây giờ là làm như không thấy gì cả, vẻ mặt buồn thiu mở miệng:

- Tiểu Song, thi thể con thú biến dị hôm qua ngươi mang về kia ta đã cho người cắt chém!

- Nhưng đó thật sự quá cứng, cho dù đao gì chặt cũng giống như là chém vào một khối thép. Ta đã để Lý Tân và Chương Nghiệp thử một chút, bọn hắn cũng không có cách nào chém được! Thậm chí ta còn lấy một cái khoan cũng chỉ làm Lân Giáp của nó lưu lại một chút trắng.

- Bây giờ cũng chỉ có để ngươi tự mình xuất thủ! Cũng chỉ có ngươi có thể xử lý!

Triệu Hân nói xong, nhìn Vương Song, rất bất đắc dĩ, muốn biểu hiện tốt một chút, để có thể thu hoặc được một kiện hộ giáp sau khi chế tạo thành công. Không nghĩ tới mình vậy mà lại gặp được loại chuyện này, vẫn phải để Vương Song ra tay.

- Không sao, ta tự mình giải quyết da lông nó! Đến lúc đó làm cho ngươi một kiện hộ giáp!

Vương Song mỉm cười nói, không quên cho nữ nhân trước mắt một số đền bù tổn thất.

Triệu Hân nở nụ cười xinh đẹp, chậm rãi tiến lên, mang theo Vương Song đi đến.

Một đám người ở trong sân, thi thể con thú biến dị kia đặt ở trung tâm, bên cạnh còn trưng bày không ít công cụ, mọi người thấy Vương Song đến nhao nhao tránh ra một con đường.

Thời điểm Vương Song đi ra ngoài đã lấy đường đao của mình từ trong nhẫn chứa đồ ra cầm trong tay, bây giờ Bạch Ngân Chi Nhận đã trở thành cấp năm, trở nên cứng rắn hơn hợp kim. Vương Song chỉ tùy ý cắt, một miếng sắt trực tiếp được cắt chỉnh tề thành hai nửa.

Mọi người thấy cảnh này, càng có chút hưng phấn.

Vương Song nhìn chăm chú Mèo Rừng biến dị trước mắt chết ở trong tay mình, cảm giác được Lân Giáp của thú biến dị này sau khi nó chết hơi mềm một chút, nhưng như thế bọn họ cũng không thể tuỳ tiện mở ra, nếu như trước đó lúc mình cấp bốn cũng không dễ dàng mở ra như vậy.

May mắn bây giờ mình đã tấn thăng lên cấp năm, nếu không, Vương Song chỉ sợ thật đúng là ở trước mặt mọi người ném mấy mặt mũi!

"Xoẹt "

Từng đạo đao quang trắng như tuyết sáng lên, Lân Giáp con thú biến dị này trong nháy mắt bị cắt vài miếng, mỗi một phiến đều lớn khoảng chừng một người.

- Được rồi, mở ra!

Vương Song quay đầu nói, mày nhăn lại:

- Có điều tìm người may vá rồi sao?

- Tìm rồi!

Triệu Hân một mặt hưng phấn mà mở miệng. Lập tức kêu một nữ tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi ra.

- Đây là người may vá tốt nhất trong thôn ta tìm được, gọi là Lý Phương.

Lý Phương câu nệ nhìn Vương Song, đối với Vương Song, những người phụ nữ bọn họ vô cùng cảm kích, nếu không, bọn họ vẫn luôn ở dưới sự thống trị của ác ma Hùng Kim Lực kia, cũng không sẽ không được ăn màn thầu, có thể sống sót.

- Cái này cho ngươi, ngươi cầm đi, Lân Giáp con thú biến dị này ngươi dùng đao bình thường không cắt được, chỉ có dùng vũ khí của ta mới có thể dễ dàng phá vỡ!

Vương Song nhìn nữ tử trước mắt, trực tiếp ném vũ khí mình cho nàng.

- Cái này, cái này sao được.

Nữ tử giật mình, vội vàng lui về phía sau mấy bước, dù sao cũng là người sống mấy chục năm, cũng không phải làm càn làm bậy, Vương Song bây giờ ở Lý gia thôn cũng là vua không ngai, vũ khí của Vương Song, nàng không dám tùy ý cầm.

- Đưa ngươi thì ngươi cứ cầm, nếu không muốn chế thành hộ giáp hoàn toàn là nằm mơ!

Vương Song nhướng mày, trầm giọng hơn nói, Lý Phương lúc này mới vâng vâng dạ dạ nhận lấy.

Đám người có chút hâm mộ nhìn Lý Phương cầm lấy vũ khí Vương Song đưa, thanh vũ khí này của Vương Song rốt cuộc có bao nhiêu sắc bén, bọn họ đều rõ ràng, chém giết Zombie giống như chém dưa thái rau, ngay cả thú biến dị cũng đều không thể đỡ nổi. Bọn họ đều hâm mộ Vương Song có một thanh lợi khí như thế, có thể nói, mất đi thanh vũ khí này, thực lực của Vương Song ít nhất cũng phải giảm xuống ba phần.

Vẻ mặt Triệu Hân ngưng trọng nhìn vũ khí trong tay Lý Phương, biết rằng Vương Song thật ra rất coi trọng cái hộ giáp này, nếu không sẽ không đưa vũ khí quan trọng với bản thân như thế cho một người xa lạ.

Cho nên trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải xử lý mọi chuyện thật cẩn thận.

- Đúng rồi tiểu Song, thi thể của con dị thú này xử lý như thế nào? Da lông của nó đã bị lột xuống, chỉ còn lại một cái thi thể, chẳng lẽ cứ như vậy ném đi sao!

Lý Tân ở bên cạnh dò hỏi.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, đều tương đối tò mò xem xử lý thi thể thú biến dị như thế nào.

Vương Song mỉm cười, trả lời:

- Heo biến dị các ngươi còn biết xử lý như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết xử lý thi thể con mèo rừng biến dị này bằng cách nào sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận