Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 564: Lật tẩy gian tình! (2)

Giọng nói của Vương Song giống như một đạo kinh lôi, nhất thời khiến cho sắc mặt bọn họ có chút trắng bệch.

- Ngươi, ngươi quả nhiên đã biết!

Trương Dũng cũng có chút cà lăm nói, giống như bị người ta lột trần bộ mặt hào quang, lộ ra da thịt bên trong đã sớm hư thối.

Sắc mặt của Trương Hà cũng không có ngoài ý muốn, rõ ràng cũng biết, thậm chí khả năng đây chính là kế sách nàng nghĩ ra.

- Ai, thật muốn thay lão Hổ làm thịt hai người các ngươi!

Vương Song thở dài, sát ý trong lòng hắn đối với hai kẻ này đã không hề thua kém chút nào đối với Zombie, thậm chí còn hơn!

Chẳng qua nếu hắn làm thịt bọn chúng, hai người kia, một người là lão bà hắn, một kẻ là huynh đệ trong mắt hắn, chính mình giết bọn họ, chỉ sợ lão Hồ sẽ hận hắn cả đời, không làm thịt bọn chúng, Vương Song cũng không dám tùy ý lộ ra kỹ năng của chính mình, nếu không, chính mình sợ ràng chẳng mấy chốc sẽ bị người chú ý, một Tiến Hóa Giả đột nhiên xuất hiện, cho dù đối với thế lực nào đều có sức hấp dẫn không nhỏ.

Nghe được lời của Vương Song, trên mặt hai người đồng thời lộ ra một vòng hoảng sợ, tuy rằng nhìn Vương Song không giống những tráng hán cao to lực lưỡng, nhưng lời nói của hắn tựa như có một loại ma lực kỳ dị, nói giết bọn họ, thì khẳng định có thực lực giết chết bọn họ.

Do dự một hồi, Vương Song vẫn không có ra tay, thật sâu liếc nhìn bọn họ một lúc, nói:

- Đôi cẩu nam nữ các ngươi, chuyện hôm nay ta có thể làm như không nhìn thấy, chẳng qua các ngươi lập tức cút xéo khỏi nhà lão Hồ! Cút càng xa càng tốt, nếu như bị ta phát hiện các ngươi còn dám muốn gây bất lợi cho lão Hồ, ta thật sự sẽ từng nhát từng nhát cắt các ngươi thành trăm mảnh!

- Các ngươi cứ sống những ngày tháng tốt đẹp trong miệng của các ngươi, sau này cùng với cuộc sống của lão Hổ và Văn Văn, nước giếng không phạm nước sông!

Nói xong, Vương Song lập tức xoay người rời đi, quay về căn phòng của mình.

- A Dũng, chúng ta…

Trương Hà nhìn Trương Dũng , trong mắt hiện lên một vòng dò hỏi, không biết nên làm sao bây giờ.

- Ta đã sớm biết, cái tên này không thể lưu, chỉ hận lúc ấy lại dẫn hắn quay về, đáng ra phải giải quyết hắn ngay lúc đó!

Trương Dũng khôi phục sự ngoan lệ trước đó, khuôn mặt dữ tợn mở miệng nói:

- Chẳng qua, bây giờ cái tên này đã phát hiện chuyện của hai chúng ta, hai ngày nữa ta nghĩ cách âm thầm xử lý hắn, để hắn không thể mở miệng!

- Hắn sẽ không nói cho lão Hổ chứ?

Trương Hà có chút bận tâm nói, mặc dù đã phản bội lão Hồ, nhưng nàng lại lo lắng khi nói ra sẽ khiến con gái sinh ra hiểu lầm đối với chính mình.

- Nói ra thì đã làm sao, chẳng lẽ cái tên hèn nhát kia còn có thể làm gì ngươi sao! Yên tâm, không sao đâu!

Trương Dũng an ủi nàng, khôi phục sự bình tĩnh, một cỗ hỏa diễm vô danh trong lòng vừa mới bị cắt ngang nhất thời lần nữa dâng lên, hai tay lại không thành thật sờ mó trên người nàng.

- Ô ô….

Trương Hà lúc này làm gì có tâm trạng tiếp tục nữa, nhưng nghĩ muốn phản kháng, lại bên ngoài chỉ phản kháng tượng trưng một chút rồi không phản kháng nữa, mà bắt đầu chủ động, nhất thời, trong căn phòng lần nữa truyền đến từng đạo từng đạo âm thanh rên rỉ kiềm chế.

Vương Song mặc dù quay lại căn phòng của bản thân, nhưng trong tình huống vẫn ở nơi này vẫn có thể chú ý, do đó, nghe thấy lời nói của bọn họ, khéo miệng lộ ra một vòng khinh thường, trong mắt càng trở nên lạnh lùng.

Chờ đến sau khi Hồ Vạn Châu và Hồ Văn Văn quay về, Trương Dũng và Trương Hà lại tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như bình thường, Vương Song cũng không nói gì thêm, chỉ là sau khi ăn cơm xong lôi kéo lão Hồ đến một bên.

- Lão Hồ, ta phải đi rồi.

Vương Song bất đắc dĩ nói, hắn còn có việc mình muốn làm, chuyện gấp nhất là tìm hiểu tin tức, liên lạc với đám người Thu Ảnh Đồng. Cứ mãi ở chỗ này, cái gì cũng không thể làm, hắn dần dần cũng có chút bực bội.

Mặc dù đã nghĩ tới Vương Song chẳng mấy chốc sẽ rời đi, nhưng lão Hồ vẫn có chút thẫn thờ:

- Mấy ngày nay, trong nhà cũng không có gì tiếp đãi ngươi tử tế, khiến tiểu Song ngươi phải chê cười rồi!

Hồ Vạn Châu cười khổ nói.

- Tuyệt đối đừng nói như vậy, lão Hổ, có thể quen biết ngươi, ta đã rất vui vẻ, trước lúc rời đi, lại tặng cho ngươi một câu, dẫn theo Văn Văn đi đi, không cần phải ở lại chỗ này.

Vương Song lời ít ý trọng nói với hắn.

Nói xong không đợi hắn lên tiếng, từ trong túi áo lại móc ra hai khối thịt khô lớn chừng bàn tay, nói:

- Vật này ngươi cầm lấy, đừng cho người khác phát hiện, có lẽ, có thể cứu mạng ngươi lúc nguy cấp! Mặc dù ra không rõ lắm trình độ kinh tế ở nơi này, nhưng ta nghĩ, nếu như ngươi bằng lòng, thứ này thậm chí có thể đổi cho ngươi cơ hội bước vào khu bình thường, chuyện ta có thể làm thì chỉ có như vậy, Văn Văn nàng ở khách sạn Lam Hải trong khu bình thường, có thời gian ta sẽ giúp ngươi chiếu có nàng.

Nghe được lời của Vương Song, trong lòng Hồ Vạn Châu thoáng qua một vòng cảm động, biết Vương Song không phải người bình thường, có thể vì hắn làm đến mức này, đích thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thật sự coi lão Hổ hắn là một người bạn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận