Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2175: Đạo Tử! (2)

Vạn Đạo Chi Tôn, người khai sáng đạo giá Đạo Môn chính là đạo thống của đối phương, có thể so với cả Đế Tộc!

Đạo Môn Cửu m, chính là tuyệt học vô thượng mà đối phương khai sáng, nghe nói, Cửu m liên hợp hoàn chỉnh, sẽ có thể thay đổi sức mạnh trời đất!

Vừa nãy, đối phương thi triển thần thông cường đại như vậy, chỉ một tiếng hét, Tiểu Thất xém chút nữa đã trọng thương!

Thế nhưng, tuyệt học vô thượng thế này, dù có ở bên trong Đạo Môn, thì không phải đệ tử nồng cốt thì không thể truyền!

Đối phương có thể thi triển tuyệt học như thế, có nghĩa là có quan hệ không nhỏ đến Đạo Môn.

Nghe Tiểu Thất nói vậy, đạo nhân lại lắc đầu,

- Thân phân cũng chỉ là thoảng qua như làn khỏi, tiểu đạo cũng chỉ là ở trên đường lớn cầu xin một người!

- Tiểu tử này thật sự là hữu duyên với Đạo Môn ta, nếu có thể vào Đạo Môn ta, tương lai chắc chắn sẽ thành đại khí.

Đạo nhân nhìn Nhiếp Minh, mỉm cười,

- Vị tiểu huynh đệ này, gia nhập Đạo Môn ta, tiềm lực của ngươi mới có thể được kích thích ra toàn bộ.

- Hừ, ý ngươi là ta dạy hư đồ đệ!

Sắc mặt Vương Song hết sức âm trầm, cực kỳ phẫn nộ.

Lần đầu tiên hắn thu nhận đồ đệ, vậy mà lại bị người ta xem thường.

- Muốn nhận đồ đệ, cũng phải xem người kia có nguyện ý hay không. Nhiếp Minh, ngươi có nguyện ý gia nhập Đạo Môn không!

Vương Song xoay người, nhìn Nhiếp Minh.

- Sư tôn, đệ tử đãi bái ngươi làm thầy, tuyệt đối không gia nhập vào tông môn khác.

Nhiế Minh lắc đầu liên tục như trống bỏi, trốn ở sau lưng Thu Ảnh Đồng.

- Thấy không, bản thân đồ đệ ta không đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn muốn trắng trợn cướp người?

Vương Song nhìn đối phương, thanh âm lạnh lùng nói.

- Đợi đến khi nhóc con tiến vào Đạo Môn, tự nhiên sẽ hiểu khổ tâm của tiểu đạo.

Đạo nhân không thèm để ý nói.

- Ha ha, đã như vậy, thì để ta mở mang tầm mắt thử thần thông của Đạo Môn ra sao!

Nghe vậy, Vương Song cười to một tiếng, một cỗ khí tức như chặt đứt bầu trời xuất hiện.

Khí tức này, bá đạo, vô song, sắc bén, giống như một cây thiên đao vô song vậy!

Nếu đã không thể dùng lời nói để đối phương rời đi, như vậy, hắn chỉ có thể sử dụn vũ lực.

Hắn bây giờ, thật sự không hề úy kỵ bất kỳ thiên kiêu nào giữa vũ trụ!

Dù cho người trước mặt có tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm đến cùng cực.

Đạo nhân thấy thế, không khỏi thở dài một tiếng.

- Vô lượng thiên tôn!

- Xoẹt

Một vệt đao quang xuất hiện, nhìn thoáng quang, nhanh đến cực điểm, không ai có thể nhìn thấy rõ đao quang này, lập tức rơi xuống trước mặt đạo nhân!

Đao quang thoáng như lưu ly, vô cùng trong suốt, mang theo ý cảnh xé rách trời đất!

Vương Song bây giờ, đao ý hóa thành chín tấc, đao ý thôi động đao quang, có thể chém chết vạn vật!

Đối mặt với một đao khủng bố của Vương Song,

Ánh mắt đạo nhân bình tĩnh, liên tục hét lớn ba tiếng!

- Lâm

- Binh

- Đấu

Ba tiếng hét kia, dẫn động dị tượng trời đất, trên bầu trời, một vị đại đỉnh xuất hiện, trên đó khắc họa trời đất cỏ cây, trùng cá chim thú, còn có tinh thần vận chuyển, dường như ẩn chứa tất cả sự ảo diệu của thiên địa!

Lúc này, vị đại đỉnh xuất hiện ở trong hư không, là do vô số pháp tắc trời đất tạo thành.

Một vị đại đỉnh, có thể trấn áp vạn vật, nhưng vừa mới xuất hiện, thời không nơi này dường như cũng tĩnh lại.

- Đây là, Đạo Đỉnh LẠc Ấn! Là đế binh lúc trước Đạo Tôn để lại!

Nhìn thấy đại đỉnh này, Tiểu Thất nghẹn ngào nói.

- Cốp

Đao quang vô cùng, hung hăng va chạm với đại đỉnh.

Tựa như là cái đao mạnh nhất, va chạm vào cái khiêng mạnh nhất!

Trời đất bỗng nhiên tối sầm, giống như tiến nhập vào đêm tối vĩnh cửu, không biết qua bao lâu, bóng đen mới từ từ tán đi, lộ ra cảnh tượng trước mặt.

Vương Song tứng chại chỗ, ánh mắt bình thản, chỉ là góc áo bị phá thành một lỗ hổng nho nhỏ.

Đối diện, tóc tai của đạo nhân rồi bời, búi tóc trên đầu đã bị cắt đi!

- Vô lượng thiên tôn, đao ý bá đạo vô song như vậy, xem ra là tiểu đạo lỗ mãng rồi.

Đạo nhân chắp một tay trước ngực, lắc đầu, không nói gì nữa, quay người chậm rãi rời đi, vừa bước ra một bước, đã không thấy đâu nữa.

Vương Song cũng không ngăn cản, mặc cho đối phương rời đi.

- Rốt cuộc tên này là ai vậy?

Thu Ảnh Đồng tiến lên, nghi ngờ hỏi.

- Nghe nói Đạo Tử thế hệ này của Đạo Môn hành tung thần bí, đi khắp tinh hà.

Trong mắt Vương Song lóe lên vẻ thâm thúy, chậm rãi nói.

- Đạo Tử? Hắn là Đạo Tử?

Nghe vậy, đám người Tiểu Thất, Thu Ảnh Đồng, Dương Mạt đều chấn động không thôi, Đạo Tử, được quan chi lấy tử, đây chính là vinh quang vô thượng, không phải người thừa kế của thế lực siêu cấp nào đó, dám lấy tử làm hiệu, đúng là chán sống rồi.

Đạo Tử, chính là người thừa kế tương lai của Đạo Môn, là Đạo Môn Chi Chủ!

Không biết bọn họ nghĩ gì, lại không liên kết người trước mắt này vào Đạo Tử.

- Trừ hắn, ta không nghĩ bên trong Đạo Môn, còn có người có thực lực như vậy, một đao này của ta, ngay cả Tôn Giả cấp cao cũng không thể chịu được, thế nhưng, đối phương lại có thể không phân cao thấp với ta.

Vương Song trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận