Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1892: Gặp lại nhóc con!

– Những yêu thú này khuyết thiếu tinh thần?

Nghe vậy, Vương Song thốt lên.

– Đúng vậy, Tinh Thần Chi Lực, chính là một trong những lực lượng cơ bản của Vũ Trụ Vạn Vật, theo sự vẫn lạc của Thánh giả, cũng sẽ biến mất theo!

Tiểu Thất nói.

– Nếu thật sự là Hắc Thần Điêu cảnh giới Tinh Chủ, dựa vào dung hợp tinh thần, thực lực có thể bạo phát ra sẽ còn mạnh hơn gấp đôi!

Sắc mặt Tiểu Thất nghiêm túc lên tiếng.

Vương Song gật đầu, sự khình thường ở trong lòng đối với Hắc Thần Điêu này lập tức biến mất, không phải mình quá mạnh, mà là đối thủ quá yếu!

– Xích Hoàng Thảo đã thành thục!

Vương Song nhìn về phía Xích Hoàng Thảo, xích hà bao phủ, giống như kiệt tác của thượng thiên, một con Thần Hoàng phủ đầy Thần Quang đang bay múa, nhìn cực kỳ kinh người.

– Xích Hoàng Thảo, nghe nói là thần dược nhiễm một tia Hoàng Huyết mới sinh ra, có công hiệu khởi tử hồi sinh, cho dù là Tôn Giả cũng rất khó có được!

Tiểu Không nhìn lấy một màn kinh người này, lẩm bẩm.

"Vèo "

Lời vừa mới dứt, lập tức nhìn thấy Xích oàng thảo vậy mà hóa thành một đầu Thần Hoàng tung bay, thẳng tắp phóng tới hư không.

– Không xong, Xích Hoàng Thảo muốn chạy trốn!

Thấy thế, bọn họ đều giật mình, Xích Hoàng thảo một khi bay đi, sẽ giống như rồng vào biển rộng, rất khó tìm lại.

May mắn, chung quanh dược hắn bố trí vô số tầng cấm chế, Xích Hoàng Thảo còn chưa bay đi, đã dường như đụng vào vách tường, bị bắn ngược lại, không ngừng xoay tròn trong không trung.

Vương Song khẽ cười một tiếng, tâm niệm nhất động, một đại thủ do nguyên lực biến ảo, bắt lấy Xích Hoàng Thảo, sau đó lập tức lấy ra một cái hộp ngọc, đặt Xích Hoàng Thảo vào trong đó, còn đánh thêm tầng tầng cấm chế.

Làm xong tất cả, Vương Song nhìn hư không phía xa xa, trong mắt lóe lên một vòng suy tư.

– Đi thôi, nơi này dù sao cũng là không gian của Côn Bằng Đại Thánh, chúng ta có thể tìm được loại bảo vật giống như Xích Hoàng Thảo này, tiếp tục tìm kiếm, nói không chừng đều tìm được tài liệu cho Tam Thế Thân!

Vương Song khẽ cười một tiếng, thân ảnh biến mất tại nguyên chỗ.

Sau đó, Vương Song chạy lung tung khắp Thánh Cảnh, muốn tìm kiếm một số bảo vật khác.

Thời gian nửa năm trôi qua, trong một mảnh sa mạc mênh mông, một mình Vương Song hành tẩu, trong thời gian nửa năm, hắn giao thủ với không ít yêu thú trong Thánh Cảnh này, cũng tự mình chém giết không ít yêu thú.

Trong đó, không thiếu yêu thú cảnh giới Tinh Chủ.

Trải qua vô số lần chiến đấu, Vương Song cảm giác thực lực chính mình tựa như lại tăng thêm một chút, đạt tới trình độ giống như hắn, thực lực đã rất khó tiếp tục tăng lên, trừ phi là đột phá đến cảnh giới Tinh Chủ.

– Hử, đây là tín hiệu của nhóc con?

Bỗng nhiên, Vương Song sững sờ, cảm giác được trong Định Vị Châu truyền ra một cổ tin tức, hắn cẩn thận cảm thụ một phen, phát giác được một cổ khí tức quen thuộc, là Thạch Hạo.

– Ở phương hướng nào!

Vương Song dựa vào Định Vị Châu, rất nhanh đã phân biệt rõ ràng phương hướng, lập tức thân ảnh không ngừng chuyển động, biến mất tại chỗ...

Một chỗ trong sơn cốc, bốn bóng người đứng sát vào nhau, ba người trong đó tản ra khí tức cảnh giới Hóa Thần, bóng dáng đang bị vây công ở giữa kia, chính là Thạch Hạo!

Nhóc con giống như ấu tể của một con Thần Thú, khí huyết chi lực kinh thiên động địa, nhất quyền nhất cước đủ để vỡ nát sơn hà, cho dù chỉ là cảnh giới Siêu Phàm, nhưng lực lượng của mỗi một quyền đều đủ để đánh giết một vị cường giả Hóa Thần!

"Ầm" "ầm" ...

Từng đạo từng đạo nguyên lực mạnh mẽ kích phát, sắc mặt ba bóng người mặc y phục đệ tử của Hắc Bạch Đạo Viện đều tái xanh, không dám cứng rắn đọ nhục thân với nhóc con, nhao nhao kéo dài khoảng cách, ở phía xa khống chế pháp bảo giao chiến với nhóc con!

“Bùm”

Nhóc con đấm ra một quyền, lực lượng giống như hồng thủy trút xuống, trùng điệp đánh vào phía trước một cái lò luyện đan, lưu lại một quyền ấn thật sâu.

"Phốc "

Đan lô bị trọng thương, sắc mặt đệ tử khống chế đan lô lập tức trắng nhợt, khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi.

– Thạch Hạo, giao máu Côn Bằng ra đây, nếu không phải, nơi này chính là mồ chôn thây của ngươi!

Một người trong số ba người lạnh giọng nói, thì ra là vì một giọt máu của Côn Bằng.

– Ha ha, đây là thứ ta lấy được, muốn cướp, có thể, đánh bại ta!

Thạch Hạo tuy rằng còn nhỏ, nhưng khí thế kinh người, ngạo nghễ đứng thẳng giữa hư không, một cổ khí tức giống như đỉnh núi cao sừng sững phát ra.

– Chẳng qua chỉ là một đám phế vật vô dụng, còn muốn đánh với ta một trận, đổi thành Trọng Đồng đến còn tạm được!

Thạch Hạo cười lạnh một tiếng, vươn một tay ra, một cành liệu màu kim loại xuất hiện trong tay hắn, trực tiếp quất tới, một thanh phi kiếm trực tiếp bị quất nát!

– Chết đi!

Nhóc con nhún người bay lên, cành liễu hóa thành trường tiên, khóa lại hai kiện thần binh còn lại, lập tức chấn động, "răng rắc" một tiếng, hai kiện thần binh ầm ầm sụp đổ!

– Đây, đây là loại thần thông gì, sao lại đáng sợ như vậy!

Thấy thế, sắc mặt ba người đều hoàn toàn thay đổi, cảm nhận được một cổ uy hiếp sinh tử, ở bên trong Thánh Cảnh này, chết thì chết, sẽ không có ai để ý bọn họ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận