Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1080: Căn cứ Hắc Thủy dị biến!

Miêu Vong cứ như vậy lặng lẽ nằm trên giường, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra những cảnh tượng kỳ quái mà lạ lẫm, trong đó, thứ khắc sâu trong trí nhớ của hắn nhất chính là một sinh vật khủng bố lớn cả ngàn mét, giống như rồng vậy, một đôi mắt giống như thần linh nhìn xuống.

- Vong ca!

- A Vong!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh lo lắng của Miêu Xuyên và Miêu Đóa Nhi, nhất thời khiến Miêu Vong đang xuất thần dần trở nên thanh tỉnh lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.

- Sao vậy?

Miêu Vong nhìn về phía Miêu Đóa Nhi trước, thấy không có chuyện gì thì thở phào một hơi.

- A Vong, ngươi đi theo ta, Đóa Nhi, ngươi ở nhà, đừng đi ra ngoài!

Sắc mặt của Miêu Xuyên vô cùng nghiêm túc phân phó mọi chuyện.

- Gia gia, ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Miêu Đóa Nhi có chút bướng bỉnh nói.

- Gia gia, có chuyện gì vậy?

Miêu Vong cũng có chút ngơ ngác, không hiểu ra sao.

- Thôi được rồi, nếu ngươi muốn thì cùng đi!

Thấy thế, Miêu Xuyên cũng lắc đầu, không ngăn cản nữa.

Miêu Vong không hiểu chuyện gì xảy ra đã đi theo hai người bọn họ vào nhà của bác sĩ Liễu, lúc này, trong nhà của bác sĩ Liễu cũng có rất nhiều người, thấy đám người Miêu Vong, đều tự giác tránh ra thành một đường.

Đi vào trong, Miêu Vong hất thời phát hiện cơ thể bị thương của Hắc Tử, trên cơ thể da thịt dường như bong tróc hết cả, sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Một bên, bác sĩ Liễu và một lão nhân rất có uy vọng trong thôn đều đứng ở một bên, thấy mấy người đến, cũng vội vàng đứa lên.

- Hắc Tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Miêu Vong thấy bộ dáng của Hắc Tử như vậy, không khỏi biến sắc,

- Các ngươi không phải đến căn cứ Hắc Thủy để bán thú săn sao? Đám ngươi Phương Thanh đâu?

- Đừng vội, Hắc Tử đang bị thương, vừa nãy hắn đã kể hết mọi chuyện cho bọn ta rồi, để bọn ta nói cho.

Nam tử trung niên ở một bên trầm giọng nói, đây là phụ thân của Phương Thanh, Phương Sơn, là một người rất có uy vọng ở trong thôn, sống bằng nghề rèn sắc, toàn bộ đồ sắt trong thôn phần lớn đều do hắn làm ra.

Bởi vì liên quan đến sinh tử của con trai mình, cho nên Phương Sơn cũng biết được vô cùng kỹ càng, sau khi hắn chậm rãi kể lại, đám người Miêu Vong cũng biết rốt cuộc đám người Phương Thanh đã trải qua chuyện gì.

Thì ra, ba ngày trước, một sức mạnh cường hãn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cưỡng ép chiếm lĩnh căn cứ Hắc Thủy, chúa tể của căn cứ Hắc Thủy muốn phản kháng, nhưng lại bị đối phương trực tiếp giết chết, một chút phản kháng cũng không có.

Vì vậy, căn cứ Hắc Thủy trực tiếp đổi chủ, thật ra tình huống giống như vậy trong thời Mạt Thế cũng không phải hiếm, cường giả sinh tồn, nắm đấm kẻ nào mạnh hơn thì người đó thắng, đây chính là nguyên tắc sinh tồn bây giờ, những người khác trong căn cứ Hắc Thủy cũng vậy, cho rằng chuyện này cũng chỉ đơn gian là đổi chủ mà thôi, sinh hoạt của bọn họ cũng không có gì thay đổi.

Nhưng mọi chuyện lại không giống như bọn họ suy nghĩ, sau khi sức mạnh kia chiếm được căn cứ, bắt đầu trắng trợn vơ vét vật tư, giống như gió cuốn mà cướp hết những vật tư vốn có trong căn cứ của Chúa Tể Giả, sau đó thậm chí còn chuyển mục tiêu đến các căn cứ của thế lực khác.

Những thế lực này tất nhiên sẽ không đồng ý, bắt đầu nổi dậy chiến đấu, kết quả chiến đấu khiến mọi người không khỏi giật mình, những thế lực can đảm phản kháng đều bị giết hết sức thảm hại, cảnh tượng giống như gặt lúa vậy.

Đám người Phương Thanh cũng không may, vừa vặn tiến vào căn cứ, cũng trực tiếp bị cướp bóc không còn gì, thậm chí còn bị người ta bắt lại, đối phương không công lại có được thi thể của những biến dị thú kia, sau đó thủ lĩnh của đối phương dường như có chút kinh ngạc, cho rằng bọn họ còn có nhiều biến dị thú nữa, nên thả Hắc Tử ra, bảo hắn trở về lấy thêm, nếu không đám người Phương Thanh sẽ bị giết chết.

Tuy Hắc Tử được thả ra, nhưng vì muốn khiến Hắc Tử sợ hãi, đối phương đã đánh Hắc Tử trọng thương thành ra như vậy.

Nghe Phương Sơn kể lại, tất cả mọi người đều đã hiểu tất cả mọi chuyện, tất cả đều nổi giận đùng đùng, dù sao đám người Phương Thanh cũng là thế hệ trẻ trong thôn, đại diện cho tương lai của thôn, bây giờ lại lâm vào tình trạng thế này.

- Vong ca, đám người Thah ca đã rơi vào trong tay người khác rồi, cũng chỉ có ngươi có thể cứu được bọn họ!

Những người khác đưa mắt nhìn về phía Miêu Vong, ánh mắt lóe lên tia chờ mong, bây giờ mọi người đều biết thực lực của Miêu Vong, dường như có thể nói là đệ nhất cao thủ, thậm chí bọn họ tin rằng thực lực của Miêu Vong cũng sẽ không hề kém cạnh với Chúa Tể Giả của căn cứ Hắc Thủy.

Nhưng lần này ngay cả Chúa Tể Giả của căn cứ Hắc Thủy cũng đã bị đối phương hạ độc thủ, trực tiếp giết chết, bọn họ cũng không chắc Miêu Vong có thể đối đầu với đám người đó được không,

Lỡ như Miêu Vong không phải là đối thủ, e rằng cũng phải chịu chết, nhưng bây giờ Miêu Vong đã biết đến sự tồn tại của đối phương, hoàn toàn có thể đến nơi khác, dựa vào thực lực của hắn, còn có thể dẫn theo Miêu Xuyên và Miêu Đóa Nhi cùng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận