Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 300: Sự thất bại thảm hại của sư đoàn 21

Không cho Lý Tân cơ hội lên tiếng, nhìn về phía Dịch Tiểu Xuyên:

- Lý Tân là huynh đệ của ta, cũng là một Tiến Hóa Giả thực lực cường đại, ngươi đi theo Lý Tân, cũng có thể học được rất nhiều điều!

Dịch Tiểu Xuyên nghe vậy, khuôn mặt hiện lên một vòng kinh hỷ, nói cảm ơn với Vương Song:

- Cảm ơn Vương đội trưởng, Tiểu Xuyên nhất định sẽ không cô phụ hy vọng của ngươi!

Lý Tân há hốc miệng nhìn Vương Song dăm ba câu đã định ra mọi chuyện, căn bản không cho mình cơ hội giải thích, không khỏi ngây ngốc.

Khi Vương Song và mọi người đang bàn chuyện trong sảnh lớn, có một tin truyền đến từ bên ngoài, căn cứ thành phố Hoa Tân đã cử người đến.

- Bọn họ đến rồi.

Mọi người kinh ngạc, bọn họ sớm đã đoán được kết quả là vậy rồi. Căn cứ thành phố Hoa Tân chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ đâu, nhưng không ngờ họ lại nhanh như vậy.

- Họ có bao nhiêu người đến?

Vương Song hỏi binh sĩ đang đứng giữa sảnh bẩm báo với mình.

- Chỉ có mười mấy người thôi ạ. Người đứng đầu là một cô gái tên Trương Dao.

Binh sĩ trả lời lại.

- Trương Dao?

Mọi người đều kinh ngạc, sau đó, họ nhìn Vương Song với ánh mắt kỳ lạ. Vương Song vừa mới đưa cả đám bọn họ về mà, không ngờ họ lại quay lại.

Ánh mắt của bọn họ cứ tập trung vào Vương Song, khiến hắn thấy rất không thoải mái. Vương Cầm và Giang Kiệt đều nhìn Vương Song với ánh mắt cười cợt. Họ biết giữa cô gái tên Trương Dao này và Vương Song chắc chắn có gì đó.

Họ đều cười tươi rồi đi ra ngoài.

Đến trước tường thành của một thị trấn, sau khi được cải tạo, dùng hết cả xi măng cốt thép trong thị trấn thì giờ đây, tường thành đã cao đến gần năm mét, bên ngoài có mười mấy người đang đứng trên xe. Nhìn Vương Song đang đứng trên tường thành, ánh mắt Trương Dao có vẻ phức tạp.

- Trương Dao, ngươi quay về đây làm gì? Lẽ nào thành phố Hoa Tân đã không chứa nổi các người được nữa sao?

Vương Song nhìn đối phương một cách lạnh nhạt, bọn họ đã chọn rời đi rồi, vậy thì họ cũng không còn liên quan gì đến hắn nữa, cũng không còn chút tình cảm gì nữa cả.

- Vương Song, ngươi giết bao nhiêu người của Lôi Thành trong thành phố Hoa Tân, đắc tội với Lôi Thành, hắn sẽ không tha cho ngươiđâu.

Trương Dao kiềm chế biểu cảm của mình, nhìn Vương Song nói.

- Bây giờ, trong thành phố Hoa Tân chỉ có phụ thân ta là đối thủ của hắn thôi, có thể đảm bảo để ngươi không sao cả. Chỉ cần ngươi đồng ý bắt tay với phụ thân ta, phụ thân ta nhất định sẽ giúp ngươi sẽ giúp ngươi giải quyết Lôi Thành. Đến khi đó, ở thành phố Hoa Tân, ngươi sẽ là nhân vật đứng thứ hai, nắm quyền trong tay, vậy không tốt hơn ngươi cứ ru rú ở một nơi thế này à?

Nghe Trương Dao nói, không chỉ Vương Song mà những người khác cũng tỏ vẻ khinh bỉ, thế này mà cũng muốn lôi kéo Vương Song, thế lực của Vương Song giờ đã có gần nghìn người, số người có thể chiến đấu được có khoảng gần năm trăm người, số lượng Tiến Hóa Giả thì lại càng lên đến con số mười mấy người.

Ai mà quan tâm đến lời hứa của Trương Dao chứ, nếu Trương Thiên Khởi đưa người đến để nhập phe Vương Song, có lẽ bọn họ còn đống ý.

Vương Song lắc đầu nhìn Trương Dao.

- Được rồi, Trương Dao, ngươi về đi, nói với phụ thân ngươi, muốn ta đầu quân, hắn, vẫn chưa đủ tư cách đâu. Nếu có cơ hội, sau này có lẽ sẽ còn cơ hội hợp tác đấy. Còn về việc ngươi nói, ngươi vẫn nên bỏ suy nghĩ đó đi thì hơn.

- Chỉ là Lôi Thành thôi mà, dù đắc tội thì có sao, ta còn mong hắn đến tìm ta đây này. Ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy đầu hắn xuống thôi, để hắn biết người nhà của Vương Song ta không bị ức hiếp một cách dễ dàng vậy đâu.

Mặt Trương Dao biến sắc, nó trở nên trắng bệch. Nàng nhìn Vương Song, lại khuyên nhủ.

- Vương Song, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Tuy thực lực của ngươi mạnh nhưng thuộc hạ của Lôi Thành có rất nhiều cao thủ, họ còn là Tiến Hóa Giả cấp tám nữa. Một mình ngươi khó mà đấu lại được bọn họ, chỉ có ngươi hợp tác với phụ thân ta thì mới đối đầu với sự báo thù của Lôi Thành được.

- Tiến Hóa Giả cấp tám!

Mọi người đều rất kinh ngạc nhưng chẳng hề sợ hãi. Đến cả Dị Thú cấp tám cũng phải chết trong tay Vương Song, Tiến Hóa Giả cấp tám thì là gì chứ, bọn họ đều không để tâm lắm.

Vương Song cũng vậy. Hắn nhìn đối phương, nói với vẻ không một chút khách sáo nào cả.

- Được rồi, Trương Dao, nể tình chúng ta quen biết, mấy người về đi, ta không muốn nói thêm gì nữa.

Trương Dao cắn môi, có vẻ không cam lòng lắm, nàng định nói tiếp.

- Vương Song...

- Uỳnh.

Một Hỏa Cầu khổng lồ xuất hiện, rơi xuống phía trước mặt Trương Dao mấy mét, tạo ra một cái hố lớn sâu mấy mét, khiến họ giật cả mình.

Vương Song thu ngón tay của mình lại, nhìn Trương Dao, lạnh lùng nói.

- Rời khỏi đây đi, không thì mấy người không cần đi nữa đâu.

Mắt Trương Dao ngậm nước, nước mắt cứ lấp lánh. Lúc này, hai người Trịnh Kiệt và Kiều Niên vội vàng đi đến keo Trương Dao ra phía sau, nhìn Vương Song với ánh mắt cực kỳ e sợ.

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi. Nếu Vương Song đã không hoan nghênh chúng ta thì đừng tiếp tục ở đây làm phiền họ nữa.

Hai người họ khuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận