Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2429: Hai nghìn năm

Nói xong rồi dần biến mất. Đợi khi đối phương biến mất, trong mắt Thạch Hạo hiện lên tia lãnh đạm bình tĩnh nói:

- Hắn không đáng tin!

- Ta biết. Từ trước đến nay ta chưa lần nào tin tưởng hắn!

Một giọng nói điềm tĩnh phát ra từ đường vân trên trán.

- Đây cũng là lý do mà ta chọn ngươi. Thiên phú của ngươi rất tốt. Nếu như nói ai có khả năng làm Chứng Đế vậy thì với thiên phú đó thì ngươi có khả năng nhất.

- Đáng tiếc. Thiên Kiêu bây giờ trong vũ trụ quá nhiều, nếu ngươi tùy tiện ra mặt sẽ bị giết ngay lập tức. Cho nên, ngươi không cần đứng lên, ta cho ngươi tọa độ cùng trận pháp, ngươi tới bày trận. Đợi đến khi bố trí xong trận pháp, hiển nhiên ta có thể đưa Tam Tôn đế quân vào.

Vừa nói, trên trán Thạch Hạo hiện lên một đường vân, trong đầu hiện lên một luồng tin tức.

- Ha ha. Thanh Liên Đế Quân cho rằng bản tôn không chuẩn bị gì. Vào khoảng khắc nửa ngón tay ta phủ xuống đó ta đã nghĩ đến muôn vàn cái kết, lấp được vết nứt rồi sao nữa. Thật sự cho rằng vũ trụ của ngươi chỉ có một vết nứt đó thôi sao!

Tiếng cười nhẹ như gió vang lên sau đó chầm chậm tan biến.

Dạ Phi Yến một bên nghi hoặc nhìn Thạch Hạo. Nàng biết sau lưng hắn là ai nhưng đoạn đối thoại giữa bọn họ nàng không nghe thấy chữ nào!

Thạch Hạo nhìn đối phương với ánh nhìn kỳ quái lập tức nói kế hoạch của Vĩnh Hằng giả cho Dạ Phi Yến nghe. Người sau nghe vậy vẻ mặt kiên định nói:

- Ta đi cùng ngươi. Tuy thực lực ta không ổn lắm nhưng bố trí trận pháp cũng có chút tác dụng đó!

Thạch Hạo gật đầu rồi cả hai sau đó biến mất tăm dường như trước nay chưa từng tồn tại.

Tại Tinh Vực hoang vu, Thạch Hạo cùng Dạ Phi Yến xuất hiện tại chỗ này. Theo như tin tức từ não bộ truyền đến, xác định được tọa độ. Hai tay Thạch Hạo chậm rãi kết ấn dường như đang thúc đẩy vô số tinh hà theo ấn ký của hắn những đường vân màu đen hiện lên tạo thành tế đàn nhỏ trước mặt hắn.

Tế đàn chỉ tầm một trượng được vô số hoa văn bao phủ. Sự xuất hiện của tế đàn, tinh không dần bất ổn định, giống như vén lên một màn nước. Họ nhìn thấy sâu trong tinh không có một vết nứt cực kỳ nhỏ so với sợi tóc còn nhỏ hơn gấp vạn lần!

Nhưng theo sự xuất hiện của tế đàn, trên nó lại xuất hiện tia sức mạnh không tên. Thạch Hạo cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể đang bị rút ra xông về nơi tế đàn. Sắc mặt hắn đại biến.

- Yên tâm. Nó chỉ rút một phần sức mạnh của ngươi, không lấy mạng liền đâu!

Giọng nói của Vĩnh Hằng giả từ trên trán truyền đến.

Rất nhanh sau khi hút xong, sức mạnh từ tế đàn càng trở nên mạnh hơn, lao thẳng về vết nứt vô hình như thủy triều không ngừng bào mòn nó.

Trên thực tế, vết nứt này không hề mở ra nếu không nó đã sớm bị Cường Giả cảm nhận được. Tuy chưa hề được mở ra nhưng so với thông thường kết giới nhất định có vấn đề!

Mà tác dụng của tế đàn là làm vết nứt giả này mở ra hoàn toàn trở thành một con đường thông hành!

Cái này không tốn quá nhiều thời gian, nhiều nhất là vạn năm. Vết nứt này có thể xé ra thành một cái lỗ nhỏ. Đến khi đó, Vĩnh Hằng giả bên ngoài đó càng phát huy thủ đoạn nghịch thiên cố định cái lỗ thậm chí mở nó ra lớn hơn!

Bố trí xong xuôi, Thạch Hạo cùng Dạ Phi Yến bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế xung quanh tinh không để phòng có người nhìn thấy hoặc động vào.

Làm xong, họ lặng lẽ rời đi trở về Minh điện.

Tại thế giới bên ngoài, trong mắt Vĩnh Hằng giả lóe lên tia quang mang, khóe miệng cong lên rồi nhắm mắt lại dường như đang cảm ứng gì đó.

Bên rìa vũ trụ, một bóng người lẳng lặng khoanh chân ngồi trong thiên thạch bỏ hoang. Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Đây là khu vực hoang vắng nhất, không chút hơi thở của sự sống, nguyên khí mỏng manh đến đáng sợ!

Nếu Vương Song cùng những người khác có thể nhìn thấy đối phương sẽ vô cùng kinh ngạc. Áo Đô, người thân Áo Cổ lúc này như chó chết chủ, vẻ mặt chật vật trốn nơi rìa của vũ trụ. Càng khiến người ta kinh ngạc là tu vi của Áo Đô bất ngờ đạt được cảnh giới Chuẩn Đế, cũng không biết đối phương dùng thủ đoạn nào qua mặt được nhiều Cường Giả!

- Tên tiểu tử!

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Áo Đô bất giác mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng người mờ mịt trước mặt.

- Ngươi là ai?

Áo Đệ lạnh giọng nói. Sức mạnh nội tại thuộc cảnh giới Chuẩn Đế cuồn cuộn đang chực chờ phát động.

- Ha ha. Áo Cổ, một trong mười tám tôn Đế Quân dưới tay ta. Ngươi nghĩ ta là ai!

Bóng người đó mở miệng cười nói:

- Vì để tìm được ngươi, bản tọa đã hao tổn nhiều công phu lắm đấy!

- Người là Vĩnh Hằng Giả đại nhân!

Áo Đô nghe vậy, có chút không dám tin, nghẹn ngào nói:

- Nhưng mà, kết giới vũ trụ đã bị phong bế. Làm sao người có thể vào được chứ?

- Đây chẳng qua là ý nghĩ của ta để lại trước khi giáng lâm. Ván này, bản tọa đã thua. Cái giá phải trả là tất cả các ngươi sẽ bị xóa sổ. Bây giờ, ta cần sự trợ giúp từ ngươi. Muốn chiếm lĩnh vũ trụ này, không muốn trở thành chó nhà có tang thì hãy làm cho tốt vào. Bản tôn đảm bảo với ngươi, thống lĩnh được nó, ta sẽ tăng sức mạnh ngươi lên cảnh giới Đế Quân, kế thừa địa vị cha ngươi!

Bóng hình đó nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận