Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1066: Cảm giác kỳ quái

Khỉ biến dị cảm nhận được khí tức nguy hiểm muốn rời đi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đỉnh đầu của mình tối sầm lại, sau đó là vĩnh viễn lâm vào trong bóng tối!

- Rầm!

- Rầm!

Liên tiếp hai tiếng vang rơi xuống đất, mọi người nằm rạp trên mặt đất cảm thấy mặt đất chấn động mạnh một cái, thi thể khỉ biến dị lẳng lặng nằm trên mặt đất, chết tươi.

Thân ảnh Miêu Vong cũng không cao lớn đứng bên cạnh đối phương, giống như một thư sinh tuấn tú nhưng mà trên mặt đất mọi người không ai dám nhìn Miêu Vong.

Bọn họ đều nhớ kỹ lực lượng kinh khủng kia của Miêu Vong, dưới lực lượng của đối phương lạ vô cùng cường hãn, mà con khỉ biến dị kia lạ yếu như gà, căn không có chút uy lực nào.

Tất cả mọi người nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh Miêu Vong tỉ mỉ quan sát khỉ biến dị đã chết, không chút keo kiệt lời khen của mình dành cho Miêu Vong.

- Ha ha, Vong ca thật lợi hại, biến dị thú cường đại như thế đã bị ngươi trực tiếp một bàn tay chụp chết!

- Ha ha, đi theo Vong ca cũng tốt!

- Vong ca vạn tuế!

-...

Mặc dù Thanh ca cầm đầu cũng không thuận mắt Miêu Vong, nhưng thực lực của đối phương lại làm hắn kính nể, cho nên cũng mở miệng:

- Miêu Vong, thực lực của ngươi xem ra lại gia tăng không ít, bây giờ chỉ sợ không hề thua kém cường giả nhất giai đâu!

- Con khỉ biến dị này chúng ta cầm lấy đi bán cho đại nhân căn cứ địa Hắc Thủy, hẳn là có thể đổi được không ít lương thực!

Nghe vậy, Miêu Vong không thèm để ý, chỉ gật đầu:

- Ngươi tự xử lý là được.

Sau khi hắn cùng đám người Phương Thanh liên hợp đi săn đã dần dần hình thành một quy củ, phàm là biến dị thú một mình hắn đánh giết có thể giao cho Phương Thanh đi đến căn cứ địa Hắc Thủy cỡ trung buôn bán, thu hoạch được lương thực hắn lấy tám phần còn hai phần coi như phí đi đường của đối phương.

Con khỉ biến dị này bị một đội viên phía sau thu lại, nếu như không phải có Miêu Vong, chỉ sợ con khỉ biến dị này sẽ chạy trốn mất, ai cũng không thể tóm được.

Nhưng mà bọn hắn ra ngoài một chuyến, không có khả năng chỉ đánh giết một con khỉ biến dị, còn phải đánh giết biến dị thú khó lường hơn.

Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, chuẩn bị qua săn bắn biến dị thú khác.

Lúc hành tẩu, có người tương đối hiếu kỳ hỏi Phương Thanh:

- Thanh ca, ngươi đi đến căn cứ địa Hắc Thủy rồi, nơi đó rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, nghe nói căn cứ địa nơi đó có mấy ngàn người, còn có cường giả nhất giai, nơi đó người sống sót đều có lương thực ăn, là thật sao?

Mặc dù căn cứ địa Hắc Thủy chỉ cách Miêu Trại bọn họ không đến hai trăm dặm, nhưng người thực sự qua đó lại không có mất người, trước kia đều là Phương Thanh mang theo mấy Tiến Hóa giả thực lực coi như không tệ đi đến căn cứ địa Hắc Thủy, về phần những người khác, có thể sống sót cũng không tệ, thế giới bên ngoài càng thêm nguy hiểm, bọn họ không dám tùy tiện rời khỏi Thôn Trại!

- Đúng vậy, Thanh ca, trong chúng ta cũng chỉ có ngươi cùng mấy huynh đệ còn lại đi đến căn cứ địa Hắc Thủy ngươi nói cho chúng ta một chút thôi!

Nghe mọi người thúc giục, Phương Thanh dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một mảnh hồi ức cùng lòng kính sợ:

- Thật sự là không đi ra không biết thế giới bên ngoài to lớn, sau Mạt Thế ta còn tưởng rằng toàn thế giới đều giống hệt nhau, không nghĩ tới căn cứ địa Hắc Thủy lại thành lập một căn cứ địa vô cùng an toàn, không chỉ có máy bay trực thăng, đại pháo, còn có hơn ngàn tên lính, còn có số lượng cường giả siêu việt hơn chúng ta nhiều!

Nói tới chỗ này, hắn ngừng một chút, nhìn sự khát khao trong mắt mọi người, không khỏi cười nói:

- Các ngươi cũng biết đẳng cấp của Tiến Hóa Giả rồi mà.

Nhìn thấy mọi người gật đầu, hắn mở miệng lần nữa:

- Ta chẳng qua chỉ là Tiến Hóa Giả cấp bảy mà thôi, trong lớp Tiến Hóa Giả cũng chỉ có thể coi là tầng thứ thấp, mà trong căn cứ địa Hắc Thủy Tiến Hóa Giả như ta còn có hơn mười người, thậm chí còn có sự tồn tại mạnh hơn nữa, thủ lĩnh căn cứ địa Hắc Thủy là cường giả nhất giai, cường giả nhất giai đó, một bàn tay có thể đánh chết một Tiến Hóa Giả như ta!

- Đây mới thực sự là cường giả!

Nghe thấy lời miêu tả của Phương Thanh, trong mắt mọi người đều hiện lên một vòng kích động, một người nhịn không được mở miệng:

- Thanh ca, vậy ngươi đã thấy thủ lĩnh của căn cứ địa Hắc Thủy động thủ chưa?

Nghe vậy, Phương Thanh biến sắc, có chút xấu hổ:

- Ta cũng chỉ nghe người khác nói.

Tất cả mọi người có chút thất vọng, thì ra cũng không tận mắt nhìn qua, người trước đó tra hỏi tiếp tục nói:

- Thanh ca, vậy làm sao ngươi thực lực của Vong ca có thể sánh ngang cùng cường giả nhất giai chứ?

Nghe thấy câu này, sắc mặt Phương Thanh lần nữa trở nên khó coi, hung hăng liếc mắt nhìn đối phương:

- Ta cũng đoán thôi!

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Thanh, gia hỏa không ngừng nhắc đến vấn đề xảy ra cuối cùng cũng thức thời im miệng.

Miêu Vong cũng không để ý, đối với chuyện thực lực của mình rốt cuộc mạnh tới cỡ nào, ngay cả bản thân hắn cũng không thế rõ ràng, nhưng mà điều này cũng không quan trọng, lực lượng đối với hắn mà nói chỉ cần đủ là được, có thể dựa vào lực lượng của mình săn bắn nuôi sống mình cùng Miêu Đóa Nhi, Miêu gia gia là đủ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận