Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 637: Đỡ một chiêu của ta! (2)

Đợi đã… sư phụ!

Trong đầu Nguỵ Nhiên đột nhiên loé lên một tia sáng, ánh mắt kích động nhìn Vương Song ở bên cạnh, mà Vương Song cũng quay đầu lại cười với hắn.

- Quả nhiên là sư phụ!

Trong lòng Nguỵ Nhiên vô cùng hưng phấn, có được sự ủng hộ của Thường gia, lòng hắn cũng vững vàng hơn nhiều.

Nhưng lúc này Vương Song cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ quản sự Thường này lại lên tiếng ủng hộ Nguỵ Nhiên vào lúc này. Lẽ nào hắn ta tin tưởng thực lực của Nguỵ Nhiên đến vậy sao! Chợt nhớ đến Thường Thừa Viễn, trong lòng bỗng chốc hiểu được, chắc là Thường Thừa Viễn đã nói cho hắn ta biết thực lực của bọn họ. Nếu không, quản sự Thường sẽ không, và cũng không dám đưa ra quyết định này.

Tuy hắn không cần đến sự ủng hộ của Thường gia, nhưng bọn họ đã chủ động bày tỏ thiện chí rồi, bản thân cũng không thể đối xử lạnh lùng với bọn họ được. Hắn gật đầu với quản sự Thường, nở một nụ cười.

- Quân đội của ta cũng cho là như vậy!

Hà Phương đợi Vương Song vừa gật đầu với Thường gia xong thi nhàn nhạt mở lời, lần nữa khiến mọi người như trải qua trận động đất cấp mười vậy!

Quân đội cũng ủng hộ cho Nguỵ Nhiên, rốt cuộc kiếp trước tên Nguỵ Nhiên này đã làm việc gì tốt thế!

Đám người đều đang gào thét điên cuồng trong lòng!

- Ha ha, các người đều đã lên tiếng, vậy thì tính thêm Thiên Phượng Bang của ta đi! Nhìn Nguỵ công tử quả thật trẻ tuổi hơn Bang chủ Nguỵ, rất có chí tiến thủ, sẽ không dễ làm ra chuyện ngu ngốc!

Con ngươi của Điền Tinh đảo một vòng, mỉm cười yêu kiểu, lên tiếng.

Đùng!

Lời nói của Điền Tinh hoàn toàn làm bùng nổ bầu không khí ở đây, tất cả mọi người đều khó khăn nuốt nước bọt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn ba thế lực lớn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

- Điên rồi, điên hết rồi, đây là tiết tấu muốn tuyên chiến triệt đế à!

- Các người có biết mình làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không! Quản sự Thường, Hà Phương, Điền Tinh, các người nói như vậy, có chịu được trách nhiệm cho hành vi của mình không!

Sơn Bổn Nhất Phu nổi giận, không ngờ ba thế lực sẽ gây sự cùng một lúc, hướng mũi giáo về phía Hoà Bình Xã bọn hắn!

- Bọn ta chỉ không cho rằng Bang chủ Nguỵ có tư cách trở thành Bang chủ của Thanh Long Bang, những thứ khác ta không hê nhắc đến.

Quản sự Thường cười nhàn nhạt. Hắn cũng không ngốc, sẽ không trực tiếp đối đầu với Hoà Bình Xã, tuy rằng hắn không hề sợ bọn họ.

Hai người khác cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên lúc này bọn họ đang ở cùng trên một chiến tuyến.

Sắc mặt Nguỵ Thông u ám nhìn mấy thế lực lớn. Giờ đây làm sao hắn ta không hiểu ra được, chỉ dựa vào Nguỵ Nhiên căn bản không thể thông đồng được với ba thế lực lớn này, đã vậy còn giành được sự ủng hộ từ phía bọn họ. E rằng ba thế lực lớn này cũng chỉ xem Nguỵ Nhiên như một quân cờ để đối phó hắn ta mà thôi.

- Nhưng, các người cho rằng như vậy có thể ngăn cản được ta sao! Chỉ dựa vào tên bất tài này!

Nguỵ Thông hừ lạnh trong lòng, tuy cố kỵ thế lực của ba phe, nhưng hắn ta vẫn đủ tự tin, chỉ cần Cường Giả Nhất Giai không xuất hiện, không ai có thể giết hắn ta được!

- Cái rắm, ngươi nói bang chủ Nguỵ không thích hợp, tự tay hắn sáng lập nên Thanh Long Bang, giờ đây còn là Tiến Hoá Giả cấp chín, có chỗ nào không thích hợp! Lẽ nào để một người bình thường trói gà không chăt như Nguỵ Nhiên làm Bang chủ một bang phái lớn à! Đùa cái gì thế!

Sơn Bổn Nhất Phu còn chưa đợi Nguỵ Thông lên tiếng đã chủ động mở lời, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng lòng hắn ta cũng không lo lắng. Dù sao Nguỵ Thông là Tiến Hoá Giả cấp chín, chỉ cần Nhất Gia Cường Giả không ra tay, sẽ chẳng ai có thể đuổi Nguỵ Thông xuống đài được.

Những người dưới đài nghe xong thì liên tục gật đầu. Kẻ mạnh làm chủ, đây là quy luật sắt, đi đến đâu cũng áp dụng được. Thực lực của Nguỵ Thông lớn mạnh, đảm nhiệm chức vụ bang chủ của Thanh Long Bang, bọn họ sẽ không có bất cứ dị nghị. Ngược lại, ba thế lực lớn lại mở miệng phản đối như vậy, bọn họ có hơi nghi ngờ. Có thể hiểu được bọn họ ủng hộ Nguỵ Nhiên, nhưng nếu để Nguỵ Nhiên làm bang chủ của Thanh Long Bang này, e rằng hắn ta không thể đàn áp được thuộc hạ dưới trướng.

- Quản sự Thường, trưởng quan Hà, đại tiểu thư Điền, không biết các người cho rằng Nguỵ mỗ ta không thích hợp đảm nhận chức vụ bang chủ Thanh Long Bang ở chỗ nào. Nếu các người nói có lý, ta cũng không phải loại người nhỏ mọn, ta sẽ tự động nhường lại chức vị, giao lại cho người thích hợp!

Nguỵ Thông thong thả nói, dường như không hề tức giận.

- Nhưng, ta cũng tốt bụng nhắc nhở các người một câu. Nếu như các người đặt hy vọng lên nhi tửbất tài của ta, e rằng phải để các người thất vọng rồi. Năng lực và tính cách của hắn, ta hiểu rõ hơn các người nhiều.

Triệu Nhược Nam ở một bên như người tàng hình, vẫn luôn mỉm cười nhìn một màn này, không hề ngạc nhiên, cũng không có tức giận, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến bản thân. Ánh mắt nàng xa xăm nhìn về phía Nguỵ Nhiên, và Vương Song ở bên cạnh, đáy mắt hiện lên tia kỳ lạ khó nhìn thấy, loé cái rồi chập tắt.

- Bởi vì, ngươi quá yếu rồi!

Giọng nói nhẹ nhàng lần nữa vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận