Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2389: Thời Không Đại Đế!

- Sư tôn ngươi hắn kêu ta nói cho ngươi biết, có một người hy vọng sư tôn ngươi giúp hắn chuyện lời với ngươi, Thanh Liên sẽ vĩnh trấn vũ trụ!

Đôi mắt Phong Hiên lộ ra chút ánh sáng, sau đó lại trở nên ảm đạm,

- Thanh Liên vĩnh trấn vũ trụ? Đây là ý gì?

- Ta cũng là không biết rõ,thân phận của vị sư tôn này của ngươi quá mức thần bí, có đôi khi ta còn hoài nghi hắn không thuộc về thời đại này!

Tổ Long trầm giọng nói, trong lòng cũng là có chút suy đoán.

- Cửu Anh, Cữu Phượng, Chu Yếm, Tất Phương…

Phong Hiên lẩm bẩm, trong lòng phán tử hình với mấy Hỗn Độn sinh linh này. Không chỉ có hắn, vô số cường giả vạn tộc cũng ôm suy nghĩ này.

Hỗn Độn cự thú giết Vương Song, giống như đánh gãy tín ngưỡng của tất cả bọn họ, không giết hết Hỗn Độn cự thú, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không bước qua được cửa ải trong lòng.

- Trở về đi, sư tôn ngươi đã chết, nhiều lắm cũng chỉ giúp các người kéo dài người mấy mươi ngàn năm, sau đó, bọn chúng có lẽ sẽ rat ay lần nữa, các ngươi sẽ không còn cơ hội sai lầm nào nữa đâu, đến lúc đó, mặt đối mặt với tập sát của bọn chúng, ít nhất các ngươi phải có sức tự vệ!

Thanh âm của Tổ Long không ngừng quanh quẩn trong đầu của Phong Hiên.

- Thiên phú của ngươi kinh diễm, cũng có hy vọng đột phá đến cảnh giới của ta, mong rằng ngươi sẽ không khiến sư tôn ngươi thất vọng!

Ngơ ngơ ngác ngác trở về tộc, không được bao lâu, Phong Hiên triệu tập cường giả trên Thánh Cảnh trong vạn tộc, định ra kế hoạch một trăm ngàn năm, đó là giấu nghề dưỡng hối!

Trong một trăm ngàn năm không cho phép xung đột với Hỗn Độn cự thú, bọn họ sẽ không có cơ hội phạm sai lầm lần nữa.

Trong thời gian này, dựa vào tốc độ nhanh nhất để tấn thăng cảnh cạnh giới càng cao hơn.

Khoảng thời gian này, lại được xưng là thời đại hắc ám!

Lúc này, trong một sơn cốc u ám, một thâm ảnh chậm rãi xuất hiện, nếu như Phong Hiên ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng.

- Nhị sư tôn!

Ám, phân thân thứ hai của Vương Song!

- May mắn bản tôn có dự kiến trước, tách bản thân ra! Nhưng bản thể thật chẳng lẽ đã chết, ta lại không phát hiện ra mảy may khí tức của bản thể.

Ám lẩm bẩm, ánh mắt thâm thúy.

Ám nhíu mày, nếu bản thể thật sự đã chết, dựa theo lý mà nói, hắn cũng phải biến mất, nhưng hắn vẫn chưa biến mất.

- Vừa nãy ta mơ hồ phát giác ra một Thời Không Chi Lực, chẳng lẽ bản thể đã được đưa đến tương lai?

Ám tự lẩm bẩm, giữa bọn họ cũng hiểu rõ, lai lịch của Vương Song hắn cũng rất rõ ràng.

- Nhưng mặc kệ loại tình huống nào, bản thể đã mất liên lạc với ta, xem ra trong thời gian này ta phải khiêm tốn, nếu không, cố gắng của bản thể sẽ thành uổng phí.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn thoáng qua sơn cốc trước mặt, mỉm cười,

- Vừa hay, ta có thể chứng kiến cảnh vạn tộc quật khởi, đến lúc cần cũng có thể r tay.

...

Một mảnh vặn vẹo trong thời không, Vương Song cảm giác bốn phía đều giống như có vô số đường cong, như là tranh trừu tượng.

Đủ loại màu sắc xen lẫn, chói lọi sáng chói.

Vương Song mở to hai mắt, nhìn mọi thứ trước mặt, có chút rung động, hắn không biết mình đang ở nơi nào?

Một kích của Cửu Anh, không biết đáng sợ bao nhiêu, Tổ Long không xuất hiện, ai có thể chống đỡ đây!

Thế nhưng bản thân lại không chết, khiên Vương Song nghi ngờ nơi này.

Xung quanh hắn, không có khái niệm giữa trời và đất, chỉ có thời gian vặn vẹo, bị hoa cả mắt, nhưng cách đó không xa, có một thân ảnh mờ ảo.

- Rốt cuộc ta cũng chờ được ngươi…

m thanh tang thương vang lên, dường như đã vượt qua vô số kỷ nguyên.

Vương Song nghe âm thanh này, vội vàng nhìn bốn phía, thân ảnh của đối phương cực kỳ mơ hồ, bị vô số đại đạo pháp vờn quanh, giống như Thiên Địa Chi Chủ, Chúng Thần Chi Vương!

Trên người đối phương, hắn thậm chí còn cảm nhận được khí tức tương tự của Thanh Liên Đế Quân, vậy đây thuộc về Đế khí tức!

Trong lòng Vương Song rung động, thời viễn cổ vẫn còn một vị Đế Quân, từ trước đến nay, vậy mà không một ai biết!

Nhưng xem xét lời nói của đối phương, hắn vừa nghi ngờ, chờ hắn, sao lại chờ hắn?

Trong lòng Vương Song có vô số nghi hoặc, nhưng tất cả nghi hoặc đều hóa thành một câu nói.

- Ngươi là ai?

- Ta là ai? Đúng vậy a, ta là ai? Thời gian lâu quá cả ta cũng đã quên rồi…

Thân ảnh này chậm rãi nói, trong thanh âm ẩn chứa vẻ trống rỗng.

Sau vài giây, đủ loại đại đạo xung quanh đối phương đã tiêu tán không còn, lộ ra diện mục thật sự, đó là một nam tử trung niên phong thần tuấn dật, đôi mắt thâm thúy như tinh không, một thân trường bào màu đen, chỉ đứng đó thôi, đã khiến người ta cảm giác an tâm, giống như vũ trụ có sụp đổ, cugn4 không thể khiến đối phương thay đổi biểu cảm!

Điều khiến đối phương kinh hãi chính là, nhìn đối phương, giống như một được thời gian chung cực, ẩn chứa cổ kim tương lai, đại diện cho khởi nguyên và kết thúc của lịch sử!

- Dường như ta nhớ rõ, rất nhiều người gọi ta – Thời Không Đại Đế…

Nam tử nhẹ giọng nói, nhìn Vương Song, ánh mắt hết sức ôn hòa.

- Thời Không Đại Đế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận