Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 616: Giết Tiến Hóa Giả cấp bảy! (2)

Nam tử đó liếc mắt nhìn người khác một cái, ý muốn đối phương đi gọi người, bọn họ đều là những người giảo hoạt, mơ hồ có cảm giác không đúng lắm. Người khác thì gật gật đầu, đi vào bên trong phòng, mở ra một nơi ở phía trong, nếu không có thế lực thì làm sao dám như vậy, ở đây có đến mười mấy đại hán, đều là để phòng ngừa trường hợp có người náo loạn thế này.

- Vị bằng hữu này, xin hỏi đến đây để làm gì?

Nam tử đầu tiên bước đến chào hỏi, cười nói với Vương Song, cũng không có gì quá đáng, từ quần áo trên người Vương Song hắn có thể nhìn ra được người này không phải là những người trong khu dân nghèo, vậy nên vẫn tươi cười chào đón.

- Bọn ta tìm Lý Mai.

Vương Song lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sao Vương Song lại không nhìn thấy động tác vừa rồi của người này được, chỉ là Vương Song không thèm để ý mà thôi. Hắn đến đây chủ yếu là vì muốn xem Lý Mai có chết hay chưa, nếu chưa thì sẽ mang nàng đi.

- Lý Mai?

Vẻ mặt nam tử có chút nghi hoặc, trong lòng cũng hơi hồi hộp, hắn làm sao lại không biết Lý Mai, tuy nữ nhân ở trong Kê Oa này có nhiều, nhưng những người đó đều là những kẻ xấu xí hoặc thân thể có vấn đề, nếu không sao có thể dễ dàng bị chiếm hời như vậy, tuy Lý Mai không tính là xinh đẹp, nhưng so với nữ nhân khác thì tốt hơn nhiều, thân thể lại đầy đặn, bây giờ chính là cây rụng tiền của bọn họ.

Thấy bộ dạng của đám người Vương Song như vậy, hắn nghĩ chắc cũng không phải đến chơi mà là muốn mang người đi, một khi mang người đi thì làm sao bọn họ có thể kiếm tiền được nữa, có khi ông chủ cũng sẽ phanh thây hắn! Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, gương mặt cũng không thay đổi, giả bộ như đang suy tư, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Các vị, thật ngại quá, nơi này của bọn ta thật sự không có ai tên là Lý Mai, Vương Mai, Lưu Mai thì lại có không ít, các ngươi nên đến nơi khác xem thử đi ạ.

- Ta không tin, mẫu thân ta nhất định đang ở đây!

Hồ Văn Văn đột nhiên phẫn nộ nói, nhìn giống như là một con sư tử con vậy.

- Tiểu thư, ta đã nói Lý Mai không ở đây, các ngươi đừng nên xen vào việc làm ăn của người khác!

Lúc này, người kia vốn định rời đi, ở phía sau có không ít các đại hán, một ít người nhìn thấy tình huống ở đây thì bị dọa lui ra phía sau, không dám tiến vào, lặng lẽ đứng ở ngoài cửa nhìn. Mà một ít người vừa ra ngoài cũng nhanh chóng rời khỏi sân, sợ bản thân bị ảnh hưởng.

- Vương đại ca!

Ánh mắt của Hồ Văn Văn hơi đỏ lên nhìn Vương Song, Vương Song cười khổ một tiếng, lạnh lùng nhìn mười mấy đại hán trước mặt.

- Cút cho ta!

Một âm thanh bén nhọn từ Vương Song phát ra, ở trong tai của bọn họ giống như một tiếng sấm nổ vang, mười mấy đại hán thở hồng hộc té ngã trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Song đang chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn bọn họ.

- Tiến, Tiến Hóa Giả!

Hai nam tử cầm đầu hoảng sợ nhìn Vương Song, chỉ một câu nói mà sức mạnh đã khủng bố đến thế này, ngoài trừ Tiến Hóa Giả, bọn họ thật sự không nghĩ ra kẻ nào khác có thể làm được như thế, nghĩ đến thân phận của Vương Song là một Tiến Hóa Giả thì bọn họ đã chảy mồ hôi đầy người. Ai mà ngờ, một Tiến Hóa Giả, lại đến nơi như thế này chứ.

- Nói cho ta biết, Lý Mai có ở đây không?

Vương Song lại lần nữa lên tiếng.

- Có, có, có, nàng ở trong này!

Lần này, nam tử không dám che giấu nữa, lắp bắp lên tiếng, trừ phi hắn không muốn sống nữa mới đi nói dối với vị Tiến Hóa Giả này.

Nói xong, hắn lập tức bò về phía trước, mở cửa ra, trực tiếp đuổi những nam nhân ở bên trong ra ngoài, những nam nhân này vốn sắp đến cao trào, tỏ ra bất mãn nhìn hắn một cái rồi nhìn mười mấy đại hán ở phía sau, không nói hai lời, lập tức xám mặt mà đi ra ngoài, nữ nhân ở trên tấm chiếu dường như không phát hiện ra chuyện gì, ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, vẻ mặt chết lặng, trừ việc cơ thể còn thân nhiệt thì cũng không khác gì một cổ thi thể.

- Đại nhân, ở đây, nàng ở trong này.

Năm tử đi đến trước một nữ nhân, chỉ vào đối phương.

Vương Song và bốn nữ tử bước vào, ngoại trừ hắn, sắc mặt của những nữ tử kia đều trắng bệch khi nhìn thấy nữ nhân ở trong phòng tựa như cái xác không hồn, nàng đã không còn chút hy vọng, trở thành công cụ cho người ta phát tiết, cũng không thể chạy trốn, nếu may mắn thì có thể chống đỡ được vài ngày, nếu vận khí không tốt có khi còn không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Bọn họ không khỏi nhìn về phía Vương Song, trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bản thân gặp Vương Song, nói cách khác, lỡ như xảy ra kết cục này, thật sự chết đi còn hơn.

Hồ Văn Văn nhìn nữ nhân mà nam tử kia chỉ, nước mắt không nhịn được nữa, mạnh mẽ lao đến ngồi xổm trên mặt đất, nâng nữ nhân kia dậy.

- Mẹ, mẹ, ngươi nhìn ta đi, ta là Văn Văn đây!

Nhìn ánh mắt của mẫu thân mình trở nên trống rỗng, chết lặng, vẻ mặt của Hồ Văn Văn cũng trở nên vô cùng thống khổ.

- Văn...... Văn......

Bạn cần đăng nhập để bình luận