Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 792: Nhất quyền

Tôn Khiếu khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, “bụp” một tiếng, trực tiếp vỗ cánh bay lên, giống như sao băng trong nháy mắt vượt ngang qua khoảng cách mấy ngàn thước, rơi vào trước đám người Trần Binh.

Chờ đến khi Từ Minh Khoa lần nữa nhìn thấy Lâm Thiên Nam, bọn họ đã bị Tôn Khiếu bắt lại, Trần Binh bị đánh gần chết, trực tiếp hôn mê.

- Vô liêm sỉ!

Từ Minh Khoa muốn giùng giằng, nhưng bản thân cũng chỉ là đèn cạn dầu, chịu đựng nhất kích của Tôn Khiếu, hiện tại chỉ nói hai chữ cũng l lần nữa phun ra một ngụm máu tươi lớn.

- Tôn Khiếu, nơi này chính là tỉnh Đông Sơn, thuộc về địa bàn của căn cứ địa Thành phố Giang Nam, chúng ta đã thông báo cho căn cứ địa Thành phố Giang Nam, một khi bọn họ biết các ngươi cướp chúng ta đi, nhất định sẽ không để các ngươi đi!

Bên cạnh, Lâm Thiên Nam khàn giọng quát.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ chỉ có thể dùng loại phương pháp này cho mình một tia dũng khí.

- Căn cứ địa Thành phố Giang Nam Tiến hóa giả nhất giai cũng không ít, ngươi muốn cùng bọn họ khai chiến sao!

- Hừ, Thành phố Giang Nam thì như thế nào, sớm muộn gì cũng là của chúng ta!

Tôn Khiếu lạnh hừ một tiếng, nhưng mà trong mắt cũng hiện lên một vòng kiêng kị, rõ ràng cũng hiểu rõ Thành phố Giang Nam không dễ chọc, nếu không, Hầu Phong cũng sẽ không giao Vũ hành phi dực cho hắn để hắn thừa dịp Thành phố Giang Nam chưa kịp phản ứng dẫn người đi, hiện tại nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, bởi vậy, cũng không thèm quan tâm đến Thành phố Giang Nam bên kia, nhìn bọn hắn:

- Cho dù bản thân đầu nhập vào Thành phố Giang Nam thì chúng ta không có cách nào tóm các ngươi sao, nói cho ngươi biết, Lâm Thiên Nam, dám đùa giỡn chúng ta, cho dù thành chủ căn cứ địa Thành phố Giang Nam đến cũng không cứu được ngươi.

- Há, thật sao!

Hắn vừa dứt lời, một thanh âm bình thản vang lên, đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ khúc nhạc dạo nào.

Trên vùng đất trống, đám người Tôn Khiếu bao vây quanh đám người Lâm Thiên Nam, Trầm Đình, dưới khí thế khủng bố, tất cả mọi người câm như hến, cũng không dám mở miệng.

Ai biết, lúc Tôn Khiếu vừa nói xong câu đó, trong không khí vậy mà truyền đến thanh ẩm nhàn nhạt.

Lần này nhất thời khiến ất cả mọi người giật mình, Tôn Khiếu cũng như vậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn chung quanh, trong miệng phát ra tiếng hét lớn:

- Người nào? Là ai?

Nhưng mà đám người Lâm Thiên Nam có chút phấn chấn, có thể vào giờ phút này xuất hiện biến chuyển như thế, chỉ sợ trừ căn cứ địa Thành phố Giang Nam ra cũng không có những khả năng khác, không khỏi, trong lòng bọn họ hiện lên vẻ chờ mong.

- Vụt!

Một bóng người như thiểm điện từ đằng xa chạy tới, trong nháy mắt đã đến trước mắt, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Vương Song nhìn tình huống trước mắt, không khỏi thở phào, âm thầm may mắn chính mình không tới muộn, nếu không bản thân cũng phải hối hận. Nghĩ đến trước đó Triệu Hân giới thiệu tư liệu tiến sĩ Lâm Thiên Nam cùng thành tựu, hắn cũng cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Nếu như người này có thể gia nhập thế lực của mình, chẳng phải là như hổ thêm cánh sao, cho dù hiện tại số lượng Tiến Hóa Giả cùng Cường Hóa Giả ở căn cứ bọn họ rất nhiều, nhưng Vương Song cũng không xem thường bất cứ thiên tài nào, đặc biệt là những thiên tài cùng học giả cấp bậc đỉnh phong.

Nhiều khi, thứ bọn hắn nghiên cứu ra có cải biến thế giới.

Hứa Minh Hải là minh chứng rõ nhất, mà Tiến sĩ Lâm trước mắt cũng vậy.

Nhìn thấy thân ảnh của Vương Song, đồng tử Tôn Khiếu co rụt lại, từ phương diện tốc độ vừa rồi của Vương Song, đây cũng là một cường giả nhất giai, bởi vậy, hắn hiểu được, đây chính là cường giả căn cứ địa Thành phố Giang Nam hiện nay, thế cục của Hoa Quốc cũng dần dần hiện rõ, rất nhiều thế lực nổi danh mặc dù không hề giao lưu với nhau, nhưng cũng có hiểu biết đơn giản, so với thầy bói xem voi trước kia thì tốt hơn nhiều, bọn hắn cũng hiểu rõ thế lực Thành phố Giang Nam không hề thua kém bọn hắn chút nào, thậm chí nhân khẩu còn nhiều hơn bọn hắn nữa!

- Vị bằng hữu này hẳn là cường gia của Thành phố Giang Nam nhỉ!

Tôn Khiếu thu liễm nụ cười lạnh trên mặt mình, cười nhạt nói với Vương Song, không còn bộ dạng điên cuồng trước đó:

- Chúng ta ở căn cứ địa Trung Vân, đang truy đuổi một số phản đồ, xông đến quý bảo địa, thật sự là ngại quá!

Thái độ của hắn rất khiêm nhường, biết một khi mình náo với đối phương có đánh được không lại là một chuyện, quan trọng nơi này là đại doanh của người ta, Tiến hóa giả nhất giai không chỉ có một người, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập mấy cường giả nhất giai, hắn tự tin thế nào cũng không dám nói mình có thể thắng mấy tên cường giả nhất giai cùng liên thủ, chớ nói chi là nghe nói Thành phố Giang Nam còn có mấy tên cường giả dị thường kinh khủng hắn không dám làm càn!

- Bây giờ chúng ta đã bắt được phản đồ, cái này, lần này đường đột, về sau tại hạ nhất định tự mình đến xin lỗi!

Tôn Khiếu nhận lỗi với Vương Song, trong lòng đang nghĩ lần tiếp theo đến cũng chinh phục Thành phố Giang Nam !

Bạn cần đăng nhập để bình luận