Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1639: Thanh Nguyên Chi Ẩn!

Một sức mạnh nhu hòa ngăn chặn thân ảnh của chu Càn, đám người Lôi Càn, Thạch Nghị toàn thân đầy máu tiến đến, xem xét thương thế của Chu Càn.

Trong tay Thanh Nguyên Tử xuất hiện Cửu Sắc Linh Đan, tản ra một cỗ nhân uân chi khí, ánh sáng chín sắc nở nộ, mọi người xung quanh chỉ hít một hơi đã cảm thấy thương thế của bản thân đã tốt lên không ít.

- Cửu sắc Linh Đan, đây là viên đan dược năm đó sư phụ lưu lại!

Đám người Lôi Càn kị phản ứng, hơi kinh ngạc nhìn viên đan dược này.

Viên đan dược này là chí bảo của Thanh Nguyên Tông, là Thanh Nguyên Tôn Giả năm đó trước khi chết để lại, qua mấy ngàn năm, không ngờ vẫn còn ở trong tay Thanh Nguyên Tử, viên đan dược này có hiệu quả hồi sinh, trong thời khắc này Thanh Nguyên Tử lại không hề do dự cho Chu Càn ăn vào.

Linh Đan nhập thể, cơ thể Chu Càn lóe lên hào quang chín sắc, khiến đám người Lôi Càn mừng rỡ vì sắc mặt Chu Càn đang chậm rãi được khôi phục, khí tức trên người cũng tăng lên.

Rất nhanh, Chu Càn mở to hai mắt, nhìn đông đảo các sư huynh đệ và trưởng lão ở xung quanh, trận chiến trước đó, đã có hai Thái Thượng Trưởng Lão tử chiến, Huyền Hỏa Phong phong chủ, Nguyên Khí Phong phong chủ tử chiến, các phong chủ còn lại đều bị trọng thương.

Chu Càn nhìn xuống phía dưới, khắp nơi đều là tường đổ, cung điện bị phá, đỉnh núi sụp đổ, thi thể phân mảnh, mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, đây rõ ràng à một cuộc chiến vô cùng tàn khốc…

- A...

Một tiếng rống giận vang lên, khí tức của Chu Càn giống như tinh thần nổ tung, thiên sơn chấn động, trong thanh âm ẩn chứa sự bi thương nồng đậm.

Nhìn thấy bộ dáng của Chu Càn như vậy, vẻ mặt của đám người Thanh Nguyên Tông đều không giấu nổi vẻ bi thương.

Lần này, Thanh Nguyên Tông tổn thất quá nghiêm trọng, cả tông môn dường như đều bị tàn phá hết, đệ tử tổn thất, tổn thất bảo địa chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là tổn thất cường giả, bốn Tinh Chủ đã chết, một Tinh Chủ trọng thương, như thế này chỉ sợ trong mấy ngàn năm vẫn chưa thể khôi phục được.

- Thù này không báo, Thạch Nghị ta uổng công làm người của Thanh Nguyên Tông!

Thạch Nghị lạnh lùng nói, cơ thể hắn chi chít vết thương, đó là do bị pháp bảo cấp bậc Tinh Chủ đánh văng ra ngoài.

Chu Càn trầm mặc không nói, thân ảnh lần nữa lảo đảo một chút, đám người Thanh Nguyên Tử nhảy dựng lên.

- Sư đệ, thương thế của ngươi?

Thanh Nguyên Tử nhíu mày, nhìn Chu Càn.

- Tuy có Cửu Sắc Linh Đan, nhưng ta đã ăn Thần Linh Hoa Hoa Biện, thần hồn đã bị tàn phá, Cửu Sắc Linh Đan cũng không có tác dụng gì, chỉ khôi phục được thương thế trên người mà thôi.

Chu Càn lắc đầu, cũng không thèm để ý sinh tử của bản thân

- Nhưng mà, linh đan này cũng đã kéo dài thời gian chết của ta, ta đoán, nếu như không động thủ, hẳn còn có thể chịu thêm được một trăm năm.

- Ta lại thủ hộ tông môn một trăm năm nữa, trong một trăm năm này, hy vọng đám người Vương Song và Dương Mạt có thể trưởng thành.

- Sư huynh!

Nghe vậy, gương mặt Thạch Nghị vô cùng đau khổ, Chu Càn vẫn không thể thoát khỏi cái chết.

Những người khác trầm mặc, sắc mặt Lý trưởng lão tái nhợt, quần áo trên người rách nát, nhìn Chu Càn, thở dài một tiếng.

- Có thể giữa vững tâm huyết sư tôn để lại, với ta mà nói, đã đủ rồi.

Chu Càn cũng không để ý,

- Nhưng mà tông môn bị phá, chúng ta nhất định phải tìm một nơi khác, đi thôi, chúng ta tìm một nơi thành lập tông phái mới, khôi phục nguyên khí.

Những người khác nhìn thấy tông môn đã trở thành phế tích, ai có thể ngờ trước đó, đây chính là một mảnh Tiên Sơn Phúc Địa, Linh Cầm Phi Vũ, ở khắp nơi trên đất, suối phun thác chảy…

Phá hư rồi dù sao cũng khó xây lại, trước đó tông môn môn Thanh Nguyên Tông, tốn đến cả trăm ngàn năm mới hoàn thiện tất cả, các linh dược, bảo vật, trận pháp cấm chế, đều là từng chút từng chút được xây dựng nên.

Bây giờ bọn họ muốn khôi phục lại thịnh cảnh như trước, chí ít cần đến ba ngàn năm, đây là dưới tình huống tìm được một Động Thiên Phúc Địa, bây giờ Thah Nguyên Tông, trải qua trận đại chiến này, Địa Hạ Linh Mạch cũng đã bị phá vỡ, không thể trở thành bảo địa nữa.

- Thanh Nguyên Tinh đã không thể ở lại, chúng ta cần phải rời khỏi Đại Hoang Tinh Vực rồi…

Thanh Nguyên Tử thở dài một tiếng.

- Rời khỏi Đại Hoang Tinh Vực, nhìn thấy tinh vực khác chúng ta phải đi, tinh vực khác, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện tông môn chúng ta đến tranh đoạt tư nguyên của bọn họ nhỉ!

Thạch Nghị hít một hơi sâu, khôi phục lại bình tĩnh.

Nghe vậy, những người khác đều cười khổ lắc đầu, bọn họ không phải một hai người, là cả một tông môn, nếu tùy tiện đến một tinh vực mới, e rằng các tông môn đang sở hữu tinh vực sẽ liên hợ ngăn bọn họ lại, dù sao, tư nguyên của tinh vực cũng hữu hạn, nếu có thêm một thế lực đến đòi chia phần, lại gì có thế lực nào sẽ vui lòng nhường lợi ích của mình cho người khác chứ.

Cho nên, nếu bọn họ tùy ý tiến vào những tinh vực khác, trừ phi là chiến thằng đối phương. Rất rõ ràng, ngoại trừ Chu Càn, không ai có loại năng lực này.

- Bên trong Hỗn Độn mới mở một tiểu thế giới!

Bỗng nhiên Chu Càn lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận