Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 610: Đằng Dã Thứ Lang tìm đường chết! (2)

- Mẹ, càng nói càng bốc lửa, Đằng Dã thiếu gia, nếu không, ta mang nàng đi dập lửa phát tiết trước?

Đỗ ca một mặt cười dâm nói, trên quần xuất hiện một cái lều nhỏ.

- Đồ không có tiền đồ, nhanh đi đi!

Đằng Dã Thứ Lang không quan trọng phất phất tay, ra hiệu hắn nhanh đi, dù sao cũng là một thủ hạ của cha mình, hắn vẫn cho ba phần mặt mũi. Dù sao hắn chỉ cần hai nữ nhân này là đủ.

- Không muốn.....Ô ô....

Trên mặt Hồ Văn Văn hiện lên hoảng sợ, hét to một tiếng, lập tức bị người tiếp tục bị miệng, chuẩn bị đưa đến gian phòng bên cạnh.

- Văn Văn....

Hai cô gái đồng thời giật mình, trên mặt hiện lên một tia lo lắng, có điều tình cảnh của bọn họ cũng không dễ, bị Đằng Dã Thứ Lang bịt miệng lại.

- Ha ha, vẫn là Đỗ lão đại thoải mái, hiện tại có thể hưởng thụ tốt một chút!

- Yên tâm, chờ hắn thoải mái xong liền đến chúng ta, gấp cái gì.

- Đáng tiếc hai cô gái kia, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn một chút.

Một đám đại hán ở một bên khe khẽ bàn luận, ánh mắt nóng rực nhìn hai nàng, đối với bọn hắn mà nói, nhân sinh cũng chỉ còn lại ăn cơm, ngủ, chơi gái!

Đằng Dã Thứ Lang nghe mọi người đàm luận, cũng có chút bốc lửa, nhìn hai nữ nhân này dung mạo tinh xảo và dáng người ma quỷ, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

- Trước mặc kệ, nữ nhân xinh đẹp như vậy, không nhấm nháp một chút cũng quá thua thiệt, dù sao sớm muộn cũng phải chơi, sớm một chút cũng không có gì.

Đằng Dã Thứ Lang nghĩ tới đây, phân phó hai đại hán đưa hai nàng vào một gian phòng bên cạnh.

Ánh mắt hai người hoảng sợ, không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ra.

Không biết lúc nào, toàn bộ nhà kho giống như trở nên vô cùng yên tĩnh, dù cho tiếng côn trùng kêu cũng biến mất không thấy gì nữa, một cỗ hơi lạnh từ không trung xuất hiện, không ít người đều nói thầm:

- Đáng chết, làm sao lạnh như vậy, đây không phải mùa đông vừa qua khỏi à.

Đỗ ca vốn mang theo Hồ Văn Văn muốn đi nhanh vào phòng cũng lạnh run một cái, nghi hoặc nhìn lại, tự lẩm bẩm:

- Làm sao thế, khí trời chẳng lẽ muốn chuyển sang lạnh sao?

Đằng Dã Thứ Lang cũng dừng trong tay động tác, hơi nghi hoặc một chút, đồng thời cỗ lãnh ý này càng ngày càng đậm, giống như đao nhỏ không ngừng ăn mòn thân thể bọn họ, toàn bộ tất cả thân thể mọi người ở nhà kho đều run rẩy.

- Cái này, cái này là chuyện thế nào?

Bốn đại hán áo đen cũng nhướng mày, cảm nhận được cỗ lãnh ý này cũng không khỏi rụt vào y phục của mình, đều hơi nghi hoặc một chút tự lẩm bẩm.

- Cái này....

Trong đó người rất có uy tín kia nhíu mày suy tư một chút, trong lúc mơ hồ cảm thấy loại lãnh ý này giống như có chút quen thuộc, thế nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra.

"Hô"

Có người thở ra một hơi, giống như một đoàn khói màu trắng, tất cả mọi người không ngừng xoa tay, cảm giác vô cùng kinh ngạc.

- Khí trời đáng chết, thật sự là hay thay đổi!

Có âm thanh chửi bới nhỏ nói.

"đông"

"đông"

.....

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, hình như rất chậm, nghe khoảng cách giống như rất xa, nhưng trong vòng mấy hơi thở, tiếng bước chân càng ngày càng vang, khoảng cách giống như rất gần.

Lãnh ý trong không khí phát ra càng nồng hậu dày đặc, mọi người cơ hồ không chống đỡ được.

- Cái này, đây là...Sát ý!

Một tiếng kinh hãi vang lên đến, tất cả mọi người nhìn lại, người cầm đầu trong bốn người kia một mặt kinh hãi, giống như phát hiện chuyện gì thật sự không thể tin, ánh mắt hắn hoảng sợ, trong lúc mơ hồ có một tia tuyệt vọng.

Mấy người khác nghe đều biến sắc, một lời khó nói hết, tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện đáng sợ gì đó.

- Không tốt, Đằng Dã Thứ Lang, ngươi tên vương bát đản này, hại chúng ta, ngươi đến cùng trêu chọc người nào!

Một người đột nhiên hét lớn, không để ý chút nào thân phận của Đằng Dã Thứ Lang.

- Xong, chúng ta đều xong!

Đại hán dẫn đầu tự lẩm bẩm, thanh âm vô cùng tuyệt vọng.

- Sát ý gì? Các ngươi đang nói cái gì!

Đằng Dã Thứ Lang cũng bất chấp phẫn nộ mấy tên thủ hạ dám vô lễ với mình, trong lòng hắn cũng toát ra một cỗ dự cảm không tốt, vội vàng vội vàng mở miệng hỏi.

"Ầm."

Vừa dứt lời, cửa lớn nhà kho ầm vang một tiếng nổ, cửa lớn bằng sắt giống như gỗ vụn bay đầy trời, mấy đại hán gần trong đó bị miếng sắc sắc bén hơn dao xẹt qua thân thể, tiếng xẹt xẹt vang lên, mấy thân ảnh giống như bị rách bay phất phơ, ngã về phía sau.

"A" "A"....

Mấy thân ảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết một trận, có bắp đùi bị chặt đứt, có phần bị gọt đi gần một nửa, máu tươi, tàn chi rơi một chỗ, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho những người khác sửng sốt, nhìn mấy thân thể cao thủ nhất lưu này ngay cả mặt kẻ thù cũng chưa gặp đã trực tiếp bị phanh thây, cảnh tượng thảm liệt trên mặt đất làm dạ dày bọn quay cuồng một hồi, muốn nôn mửa. Có điều theo sát đó cũng là hoảng sợ, không có cách nào che giấu hoảng sợ, hoảng sợ triệt để nuốt tâm linh và ý thức của bọn họ, thậm chí thân thể đều không thể cử động một chút.

Bóng người phía sau cửa dần dần lộ ra diện mạo, nhìn thấy bóng người, thân thể ba người Hồ Văn Văn, Bạch Manh Manh, Đồng Vũ đều kích động run rẩy, không ngừng phát ra một trận thanh âm nghe không rõ ràng.

"Ô ô...."

Bạn cần đăng nhập để bình luận