Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1876: Thế nào là luân hồi?

Vương Song bước vào linh đường, nhìn thấy thi thể của Chu Nhị Ngưu, nghĩ đến không lâu trước đây đối phương vẫn còn đang mong mỏi mua đồ chơi cho nhi tử, vậy mà bây giờ đã biến thành một cỗ thi thể.

Vương Song thở dài một tiếng, cúng bái một hồi, sau đó đi đến bên người Lý Tiểu Nha, nhẹ giọng mở miệng:

- Tẩu tử, xin nén đau thương, Tiểu Hổ còn nhỏ đã mất đi phụ thân rồi, không thể lại mất đi mẫu thân nữa.

- Mặc dù Nhị Ngưu chết rồi, nhưng mà toàn bộ Chu gia thôn đều sẽ là hậu thuẫn cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!

- Không sai, Chu thị, Nhị Ngưu là bởi vì Chu gia thôn ta mà chết, chuyện của các ngươi chính là chuyện của Chu gia thôn ta, cuộc sống sau này của các ngươi do thôn chúng ta phụ trách, không cần lo lắng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, thôn trưởng của Chu gia thôn bước vào phòng, nhìn Vương Song, gật gật đầu, sau đó mặt nghiêm túc mở miệng nói với Lý Tiểu Nha.

- Thôn trưởng, ta chỉ muốn biết, tại sao lại như vậy, lúc trước không phải đều không sao hả, sao lần này lại xảy ra vấn đề này.

Lý Tiểu Nha đau khổ mở miệng hỏi.

Vương Song cũng vô cùng tò mò, tại sao đi đường nhiều lần như vậy mà cứ xảy ra chuyện vào lần này.

- Là người của Hắc Hổ trại làm, vốn dĩ bọn họ không phải ở đây, nhưng mà không biết tại sao tay đã vươn đến đây rồi, chặn đường chính lại, chặn thương đội qua lại, người của chúng ta và bọn chúng xảy ra chiến đấu kịch liệt, kết quả Chu Nhị Ngưu trong lúc chiến đấu bị mũi tên bắn lén bắn trúng.

Một đại hán đi theo lão giả ở một bên trầm giọng mở miệng, trên người còn băng bó một lớp băng gạc, một vệt máu tươi hơi mờ rỉ ra từ băng gạc, đây là phụ thân của Chu Bách Linh – Chu Thiết Trụ, Chu đại thúc, cũng là đội trưởng đội săn bắt trong thôn, thân thủ cao nhất, thực lực mạnh nhất, cũng là thủ lĩnh của đội xe lần này.

- Hắc Hổ trại!

Nghe xong, sắc mặt Lý Tiểu Nha trắng bệch, trong mắt càng lóe lên một tia tuyệt vọng, mặc dù nàng là nội trợ, nhưng mà cũng biết Hắc Hổ trại là nơi như thế nào, đó là thổ phỉ lớn nhất trong vòng trăm dặm, người bình thường nào dám đối địch với đối phương, lần này, Chu Nhị Ngưu xem như là chết vô ích rồi.

- Nương, đợi ta lớn lên nhất định sẽ báo thù cho phụ thân!

Tiểu Hổ đột nhiên mở miệng, mặc dù ngữ khí non nớt, nhưng mà lại có sự kiên quyết không giấu được.

- Tiểu Hổ, lời này không thể nói bậy, Hắc Hổ trại, chúng ta đắc tội không nổi, chuyện lần này chúng ta cứ xem như không biết đi!

Thôn trưởng thở dài một tiếng, lắc đầu, vô cùng bất lực.

- Không, đợi ta trưởng thành, chắc chắn sẽ giết chết Hắc Hổ trại, báo thù cho phụ thân!

Ngữ khí của Tiểu Hổ kiên quyết, không hề chịu ảnh hưởng bởi thôn trưởng, đây là tiểu hài tử của thôn, trưởng thành sớm.

Vương Song nhìn ánh mắt tràn đầy căm hận của Tiểu Hổ, trong lòng thầm than một tiếng, không biết nên an ủi đối phương như thế nào.

Một ngày này, định sẵn là một ngày vô cùng đau thương của Chu gia thôn, chết ba thôn dân, mười mấy người bị thương, đối với một thôn làng nhỏ mà nói rõ ràng là sét đánh giữa trời quang.

Nhưng mà, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, giống như một dòng sông, cho dù bởi vì mùa đông đến mà kết băng, nhưng mà mùa xuân đến, dòng sông vẫn tiếp tục chảym tiếp tục chảy về phía trước.

Sự đau khổ của Chu gia thôn cũng dần dần bị thời gian xoa dịu, chỉ là Vương Song thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến Nhị Ngưu vô cùng chất phác đó.

Vương Song như cảm nhận sự ảnh hưởng lần này, hắn như cảm nhận được gì đó, lại như không cảm nhận được gì cả, Vương Song vô cùng nghi hoặc.

Một ngày này, Vương đang chăm chú điêu khắc tượng gỗ, lần này, Vương Song điêu khắc rất chậm, so với bình thường có thể nói là tốc độ con rùa, nhưng mà điêu khắc xong, Vương Song nhìn tượng điêu khắc trước mắt, cảm giác có một chút khí tức khác thường.

- Vương thúc!

Một thân ảnh bước vào, ngoan ngoãn mở miệng gọi.

- Tiểu Hổ, ngươi đến rồi, đến đây, xem thử đồ chơi ta làm cho ngươi.

Vương Song nhìn thấy đối phương, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, vẩy tay ra hiệu đối phương ngồi xuống, đứa nhóc trước mắt chính là Chu Tiểu Hổ, bây giờ đã năm tuổi rồi, nhìn càng giống như là thiếu niên mười mấy tuổi vậy.

- Vương thúc, lần này ta đến là hi vọng ngươi có thể dạy cho ta bản lĩnh, báo thù cho phụ thân ta!

Tiểu Hổ ngồi một bên, nhìn Vương Song, trên khuôn mặt non nớt lóe lên một tia kiên quyết.

- Tìm ta học bản lĩnh, ta trừ đốn củi ra, thì cái gì cũng không biết hết!

Vương Song nghe xong, nhàn nhạt nói.

- Vương thúc, ngươi không cần lừa ta nữa, ta từng nghe nương nói, bọn họ đều nói ngươi rất lợi hại, dã thú trên núi đều không dám lại gần ngươi, ngươi nhất định có khả năng rất lớn, ta muốn ngươi dạy ta!

Chu Tiểu Hổ thấp giọng mở miệng nói.

- Ngươi có từng nghĩ tới tình huống bản thân không phải là đối thủ của đối phương, nương ngươi bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi đi báo thù, Tiểu Hổ, nghe thúc đi, trở về, ở bên nương ngươi cho tốt, đừng khiến nàng lo lắng!

Vương Song thở dài một tiếng, đưa cho tiểu hài tử một cái tượng gỗ.

- Đây là Nhị Ngưu ta mới vừa điêu khắc, ngươi xem thử có giống không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận