Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 175: Nói chuyện (2)

- Nữ nhi của ngươi được ta cứu về, hôm nay cũng cùng ta đến đây, nàng ở bên ngoài chờ, bởi vì thực lực của nàng bình thường thôi nên ta không dám đưa nàng vào!

Vương Song thản nhiên nói.

- Nàng còn sống, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi...

Hoàng Thiên Hằng lẩm bẩm một mình, dường như đã buông xuống được tảng đá lớn trên đầu, gương mặt lộ ra một chút ý cười.

- Ngươi muốn ta làm gì?

Nói xong, Hoàng Thiên Hằng ngẩng đầu nhìn Vương Song, bình tĩnh hỏi.

Hắn thân là người làm ăn, hiểu được trên đời này làm gì có bữa cơm trưa nào là miễn phí, Vương Song nói cho hắn tin tức như vậy, chắc chắn là có điều muốn nhờ, bản thân hắn cũng rất muốn biết người trẻ tuổi trước mặt khiến mình không nhìn thấu này rốt cuộc là muốn gì.

Trong mắt của Vương Song xuất hiện chút ánh sáng nhàn nhạt, nhìn Hoàng Thiên Hằng, gằn từng chữ nói:

- Mang theo tất cả mọi người thần phục ta!

Trong mắt Hoàng Thiên Hằng như bùng nổ, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Song, dường như không ngờ tham vọng của Vương Song lại lớn đến như vậy, đúng là muốn thâu tóm hết tất cả mọi thứ.

- Người trẻ tuổi ăn nhiều như vậy, không sợ bị đau bụng sao!

Hoàng Thiên Hằng nhìn Vương Song rồi chậm rãi nói.

Vương Song không để ý, chỉ cười nói:

- Đó là do dạ dày bọn họ nhỏ, chứ không được nhiều đồ! Nhưng ta thì được!

- Có quyết đoán, nhưng ta muốn biết ngươi lấy đâu ra lòng tin như vậy, dựa vào thực lực của bản thân sao?

- Ta không biết thực lực của ngươi có thể chống đỡ được hơn mười quả lựu đạn ở đây không? Nếu có thể, vậy xem như trước đó ta chưa từng nói gì cả.

Hoàng Thiên Hằng hít sâu một hơi, cười khổ nói.

- Yên tâm, ta đã dám đến, đương nhiên sẽ không sợ mấy thứ này!

Vương Song cười nói, còn có chút tò mò nhìn Hoàng Thiên Hằng,

- Ta cũng thấy rất lạ, ngươi là một nhân vật phong vân như vậy, bây giờ sao lại ra nông nổi này, ngay cả người ngươi từng xem thường cũng dám giẫm lên đầu ngươi!

Hoàng Thiên Hằng nghe vậy gương mặt lộ ra một chút chua sót, nhìn Vương Song thở dài nói:

- Haiz, đây đều là do ta lơ là... ...

Sau khi nghe Hoàng Thiên Hằng kể lại, Vương Song mới biết sau khi mạt thế đến, Hoàng Thiên Hằng thật ra phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tụ họp một nhóm người thành một thế lực nhỏ. Trầm Hải cũng là một thành viên trong đó, Hoàng Thiên Hằng lại lấy từ trong căn cứ ngầm của mình gần trăm cây AK47, còn có rất nhiều lựu đạn và vũ khí tiên tiếng, quả thật là được tăng cường vũ trang rất lớn.

Sau đó Hoàng Thiên Hằng cũng nhân cơ hội bảo vệ một số người nên xây một căn cứ nhỏ, nhưng Hoàng Thiên Hằng lại không ngờ thế giới này lại xuất hiện Tiến Hóa Giả vượt qua logic của người này, nên bị Trầm Hải chiếm được thời cơ, giành trước có được những Tiến Hóa Giả kia, lúc đầu cũng không phát hiện bọn họ lợi hại thế nào, nhưng càng về sau, sự khủng khiếp của Tiến Hóa Giả càng được thể hiện ra nhiều hơn, đáng tiếc đến lúc Hoàng Thiên Hằng biết thì cũng đã trễ.

Trong một lần ra ngoài chiến đấu, Trầm Hải dựa vào nhóm ba Người Tiền Tiến Hóa và bản thân hắn, mạnh mẽ thu phục thủ hạ của Hoàng Thiên Hằng, thậm chí còn giết chết hơn mười người.

Tuy rằng bọn họ thuần phục Trẩm Hải, nhưng Trầm Hải cũng không vì vậy mà dễ dàng động đến Hoàng Thiên Hằng, sợ sẽ khiến mọi người phản kháng, bất lợi cho việc thống trị của hắn.

Hoàng Thiên Hằng cứ như vậy mà bị mất quyền rồi bị nhốt ở trong này, nếu không phải hắn vẫn luôn thể hiện thái độ lạnh nhạt, sợ rằng Trầm Hải đã bất chấp nguy cơ phản kháng mà giết chết Hoàng Thiên Hằng từ lâu rồi!

Sau khi biết được chuyện này, Vương Song chỉ có thể cảm thán ông trời trêu người, cho dù có đa mưu túc trí như Hoàng Thiên Hằng có gan chôn giấu súng ống cũng có một ngày bị sơ sẩy.

Nếu trước kia Hoàng Thiên Hằng bị người ta biết được hắn dám giấu súng ống, Vương Song dám khẳng định, công ty của Hoàng Thiên Hằng dù có ớn đến đâu, nhất định cũng sẽ xong đời trong nháy mắt, chính phủ sẽ không để loại người như thế tiếp tục sống ở Hoa Quốc.

Nhưng bây giờ là mạt thế, mọi thứ rối loạn, sẽ không có kẻ nào đến chế tài Hoàng Thiên Hằng, người ta thấy ai càng có nhiều súng thì sẽ càng tin tưởng kẻ đó.

- Nghe ra thì đúng là xui xẻo!

Vương Song nhìn Hoàng Thiên Hằng, cười nói.

Hoàng Thiên Hằng bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Vương Song, trầm giọng hỏi:

- Ngươi định làm thế nào?

Vương Song lộ ra chút ý cười, nhẹ giọng nói bên tai của Hoàng Thiên Hằng, trong mắt của Hoàng Thiên Hằng cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói xong, Hoàng Thiên Hằng nhìn Vương Song, đôi mắt lộ ra chút tán thưởng.

- Yên tâm, tuy bây giờ Hoàng Thiên Hằng ta ra nông nỗi này, nhưng vẫn có chút chỗ đứng trong lòng thuộc hạ. Chuyện này, ngươi yên tâm!

Vương Song cười nhẹ, hắn vô cùng tin tưởng với năng lực của Hoàng Thiên Hằng, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được, vậy Vương Song thật sự hoài nghi rốt cuộc Hoàng Thiên Hằng có phải là đại lão từng tung hoành khắp thành phố Giang Nam hay không.

- Đúng rồi, nữ nhi của ta...

Hoàng Thiên Hằng muốn hỏi đến tình hình của nữ nhi. Vương Song nói thẳng:

- Yên tâm, nữ nhi của ngươi ở chỗ ta, rất an toàn, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ngươi có thể theo ta trở về, đến lúc đó có thể gặp mặt nữ nhi được rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận