Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1188: Thuyết phục (2)

- Ta lừa ngươi làm gì, điều này nói rõ cái gì, từ đầu đến cuối hắn không quên ngươi, nếu như ngươi chủ động xuất kích, dựa vào trí tuệ cùng mỹ mạo của Tần đại tiểu thư ngươi, mấy nữ nhân bên cạnh hắn cũng phải đứng sang bên cạnh!

Tiết Ngưng càng nói, ngữ khí càng hưng phấn:

- Chờ ngươi trở thành chủ mẫu của căn cứ địa Thành phố Giang Nam, như vậy, ngươi chính là người có quyền lợi đỉnh phong, về sau có thể nói là muốn cái gì có cái đó! Ai còn dám ức hiếp Tần gia các ngươi!

- Tin tưởng ta, A Mẫn, nam nhân đều như thế, chỉ cần ngươi buông bỏ mặt mũi, chủ động xuất kích, bọn họ rất nhanh sẽ luân hãm, thậm chí sau khi thành công, đuổi những nữ nhân bên cạnh Vương Song đi cũng không phải là việc khó gì! Ngươi phải nắm bắ cơ hội lần này đó !

Nghe vậy, Tần Mẫn cũng có chút tâm động, đối với Vương Song, trong đầu nàng cũng chỉ có khoảng thời gian tương đối ngây ngô, vui vẻ kia thôi, khi đó, không có quá nhiều ý nghĩ, chỉ cảm thấy gia hỏa này rất thú vị, có thể cùng hắn nói đùa, đùa giỡn.

Nhưng mà, lúc ấy nàng biết thân phận mình, không thể có kết quả với đối phương, gia đình nàng chắc chắn sẽ không đồng ý!

Hiện tại, đối phương có gia đình của mình, nếu như đổi thành một người khác, nàng sẽ không quấy rầy đối phương, nhưng hiện tại, nàng tâm động rồi, không chỉ bởi vì hiện tại Vương Song có đầy đủ địa vị, còn bởi vì có khoảng thời gian tốt đẹp với nhau!

- Nhưng mà chẳng lẽ ta cứ như vậy qua tìm hắn?

Tần Mẫn có chút chần chờ mở miệng nói, nhìn thấy Tần Mẫn bị chính mình lay động, Tiết Ngưng tỏ vẻ vui mừng, sau đó nghĩ kế:

- Bây giờ có thể tìm lý do gì đó qua căn cứ địa Thành phố Giang Nam, ta nghĩ, chắc chắn sẽ có người giúp ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ từ từ tiếp cận Vương Song, ta tin tưởng, hắn cũng sẽ không cự tuyệt ngươi!

- Được, ta thử một chút!

Tần Mẫn nghĩ một hồi, gật đầu, lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi mở miệng:

- Lão nương không thèm đếm xỉa đến thể diện, nếu hắn dám không nhìn ta, lão nương sẽ bỏ của chạy lấy người!

- Trên đời nam nhân tốt nhiều như vậy, ta thực sự không tin không có hắn ta không sống nổi!

- Hì hì, đây mới là Tần ớt mà ta biết chứ!

Tiết Ngưng cười, mở miệng trêu ghẹo.

- Ngươi lại gọi biệt hiệu của ta!

Sắc mặt Tần Mẫn trì trệ, tức giận kêu to, nhất thời, hai người dường như khôi phục quan hệ trước đó.

...

Tiết Ngưng đi ra khỏi Tần gia, đến một nơi hẻo lánh, nhìn Ngạn Tiểu Ngư trước mặt, vẻ mặt nịnh nọt mở miệng:

- Vị đại nhân này, ta đã dựa theo sự phân phó của ngươi mà làm, A Mẫn đã đồng ý qua thành phố Giang Nam rồi!

- Rất tốt, làm tốt lắm.

Ngạn Tiểu Ngư nở nụ cười:

- Nhưng mà ngươi vẫn phải đi theo nàng, ở bên cạnh giúp nàng nghĩ kế, dù sao căn cứ địa Thành phố Giang Nam lớn, nhưng nước trong đó lại càng sâu, nàng muốn cắm rễ bên cạnh thành chủ mà không có người hỗ trợ thì sẽ quá mức yếu kém!

- Ngài yên tâm, đại nhân, ta nhất định toàn lực trợ giúp A Mẫn!

Tiết Ngưng có chút kích động mở miệng.

- Đến căn cứ địa Giang Nam, có vấn đề gì thì có thể trực tiếp tìm ta, phương thức liên lạc của ta ngươi cũng có. Mặc dù Ngạn Tiểu Ngư ta bản lĩnh không lớn, nhưng có chút chuyện nhỏ vẫn có thể làm được!

Ngạn Tiểu Ngư nhàn nhạt mở miệng nói.

Tiết Ngưng cung kính mở miệng đáp ứng, lập tức hai người tách ra, Ngạn Tiểu Ngư đi đến một nơi khác.

Ba người Tào Vũ, Trương Hà đều đang chờ Ngạn Tiểu Ngư.

- Thế nào?

Tào Vũ cùng Trương Hà có chút vội vàng hỏi thăm.

- Đồng ý rồi!

Ngạn Tiểu Ngư nở nụ cười, khẽ cười nói.

Nghe vậy, hai người cũng lộ ra nụ cười, dường như thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng mà, chúng ta thật sự phải làm như thế sao? Lỡ như bị người ta biết, chúng ta nên giải thích thế nào?

Trương Hà có chút cẩn thận nói, dường như có chút lo lắng.

- Ngươi cho rằng căn cứ địa yên tĩnh quá sao!

Ngạn Tiểu Ngư nhạt cười rộ lên:

- Bây giờ bên trong căn cứ thị rốt cuốc có bao nhiêu thế lực, chỉ sợ thành chủ cũng không rõ ràng, chỉ chúng ta biết, sau lưng Hoàng Bối Bối có Hoàng Thiên Hằng, Chương Nghiệp sau lưng Triệu Hàn, Tô Vũ phía sau Mặc Vũ Tình, Vương Lệ, Vu Chi Thu phía sau Thái Hiểu, về phần Miêu Đóa Nhi, còn có đám người Lý Tân, Đàm Long, Bạch Tiểu Thắng, Thu Ảnh Đồng cũng không cần nói, chính nàng có thể tự xưng là cường giả thứ hai của căn cứ địa...

- Bọn họ đều có người ủng riêng, vì sao bọn họ sẽ làm như vậy, trên đời này ngọn gió nào lợi hại nhất, còn không phải lời nói nhẹ bên tai sao, không có người bên cạnh thành chủ lỡ như ngày nào xảy ra chuyện, ngay cả người giúp mình cũng không có, thậm chí có thể sẽ bị bỏ đá xuống giếng.

- Nhưng có người bên cạnh thành chủ nói chuyện giúp chúng ta, không chỉ khiến cho con đường sau này chúng ta đi bớt quanh co, cũng có thể cứu mạng chúng ta lúc gặp khó khăn!

Ngạn Tiểu Ngư trầm giọng mở miệng:

- Chu Ảnh lão đại không thích hợp làm loại chuyện này, nhưng chúng ta phải làm, mặc dù Ám Bộ giữ trung lập, nhưng cũng cần một nữ nhân như vậy giúp chúng ta, có thể nói là trở thành ô dù cho Ám Bộ chúng ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận