Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1183: Cường thế (2)

Trong biệt thự Nhậm gia.

Sắc mặt Nhậm Thanh băng lãnh, lạnh lùng nhìn Nhậm Hành Viễn:

- Nói, chuyện này là sao? Sao bọn họ làm tìm ngươi gây phiền phức! Ngươi có biết những người kia thực lực mạnh cỡ nào không! Nếu không phải ta còn có chút việc, lại triệu tập vài bằng hữu, lúc này mới làm đối phương có chỗ cố kỵ, nếu không, hai chúng ta cũng đừng hòng đi ra được!

Nhậm Hành Viễn nghe nói như vậy, nhất thời giật mình, mồ hôi lạnh chảy xuống.

- Cha, ta thực sự không biết đắc tội bọn họ chỗ nào, mặc dù ta bất học vô thuật, nhưng ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc ta vẫn phân rõ ràng, bọn họ đơn thuần đến tìm phiền toái thì có...

Nhậm Hành Viễn có chút nóng nảy giải thích, lần này thật sự oan uổng, vô duyên vô cớ đắc tội một đám người, cho dù hắn là nhi tử của Nhậm Thanh cũng cảm thấy có chút tâm hoảng.

Nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng của Nhậm Hành Viễn như thế, Nhậm Thanh cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hắn cũng biết Nhậm Hành Viễn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, như vậy hôm nay mấy người này vì sao lại tìm hắn gây sự chứ, có lẽ, mục tiêu của bọn họ chưa chắc là Nhậm Hành Viễn, có thể là mình...

Nghĩ tới đây, Nhậm Thanh híp mắt lại, như một con rắn độc, lập tức phân phó Nhậm Hành Viễn:

- Mấy ngày nay ngươi thành thật ở trong nhà, không được đi đâu, mãi cho đến ngày ngươi kết hôn thì thôi!

- Về phần hai người kia, ta sẽ điều tra bối cảnh bọn họ một chút, vì sao lại nhằm vào chúng ta!

Nghe vậy, Nhậm Hành Viễn cũng không phản bác nữa.

Căn cứ địa Thành phố Giang Nam, Vương Song nghe Chu Ảnh báo cáo, gật đầu:

- Nếu đã có chứng cứ đầy đủ, như vậy ngươi tự mình đi một chuyến đi, nên làm như thế nào, ta đã nói cho ngươi rồi.

- Vâng, thành chủ!

Chu Ảnh gật đầu. Chuyện này thực tình Vương Song không tiện ra mặt, chỉ có thể để hắn đích thân động thủ! Nhưng mà nghĩ đến sức ảnh hưởng của chuyện này, Chu Ảnh cũng cảm thấy có chút nhức đầu, bản thân rất có thể bị người ta hiểu lầm nhé!

Nhưng Vương Song phân phó, hắn cũng chỉ có thể làm theo!

- Yên tâm, có ta ở đây chống đỡ cho ngươi, lớn mật làm đi!

Vương Song thấy dáng vẻ buồn rầu của Chu Ảnh, cười một chút, trêu ghẹo nói.

Nghe vậy, gương mặt Chu Ảnh càng lộ vẻ cay đắng.

Bốn ngày nháy mắt trôi qua, trong bốn ngày này, tất cả thế lực lớn nhỏ của thành phố Thịnh Hải đều biết hôn sự của hai nhà Tần Nhậm, bây giờ, trong biệt thực Nhậm gia, trên bãi cỏ khắp nơi đều có bóng người, phần lớn là một số nhân vật đỉnh phong nổi tiếng của thành phố Thịnh Hải, Nhậm Hành Viễn mặc đồ Tây, chung quanh có không ít người vây quanh đối phương, làm cho Nhậm Hành Viễn vô cùng đắc ý.

Nhậm Thanh sắp xếp mấy tên thủ hạ giữ cửa, chỉ có người có thiếp mời mới được phép tiến vào, ngay cả như vậy, nơi cửa cũng có đầy người xem náo nhiệt, mặc dù bọn họ không vào được, nhưng từ xa xa nhìn động tĩnh bên trong cũng được.

Lúc này, nơi xa xuất hiện một đội xe, đội xe tiến đến, Nhậm Hành Viễn không biết đã tiến lên phía trước từ lúc nào, Tần Mẫn một thân váy cười màu từ trong xe đi ra.

- A Mẫn.

Ánh mắt Nhậm Hành Viễn mê luyến nhìn đối phương, muốn tiến lên dắt tay đối phương, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tần Mẫn lướt qua. Tần Chính Nghĩa cũng từ trên một chiếc xe đi xuống.

- Lão Tần, ngươi đến rồi!

Nhậm Thanh nở nụ cười đi tới, trông vô cùng hiền lành:

- Sau ngày hôm nay, mọi người là người một nhà, yên tâm, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, huynh đệ chúng ta liên thủ, tuyệt đối có thể chiếm được một mảnh giang sơn!

Tần Chính Nghĩa lạnh lùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng:

- Hi vọng như thế!

Nhìn thấy biểu cảm của Tần Chính Nghĩa như vậy, Nhậm Thanh chút thay đổi, gật đầu ra hiệu cho chủ lễ bên cạnh, đối phương ngầm hiểu, bắt đầu bản nháp mình đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Hôn lễ tiến hành, Nhậm Hành Viễn vẻ mặt xuân phong đắc ý, Tần Mẫn vẻ mặt lạnh lùng.

Nhậm Hành Viễn lấy ra một đôi nhẫn vô cùng tinh mỹ, Nhậm Thanh thấy cảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười, giống như tâm sự được buông xuống.

Sắc mặt Tần Chính Nghĩa vô cùng khó coi, không có vẻ tươi cười.

Nhưng mà không đợi đến lúc Nhậm Hành Viễn dẫn Tần Mẫn lên, xa xa, một khí thế cường hãn đột nhiên xuất hiện, giống như một tảng đá lớn rơi xuống.

Thân ảnh Tào Vũ xuất hiện phía sau đám người, nhàn nhạt mở miệng:

- Nhâm lão bản, chuyện vui lớn như vậy cũng không báo cho ta biết một tiếng, muốn tặng một phần quà mừng cũng không có cách nào.

Nhìn thấy Tào Vũ xuất hiện, nghe thấy ngữ khí có chút cổ quái của đối phương, tất cả mọi người sững sờ, cùng nhìn về phía Nhậm Thanh. Nhậm Thanh cũng biến sắc, không khỏi nhanh khôi phục lại, mở miệng cười:

- Việc này đều do thủ hạ sơ ý, ta đặc biệt dặn dò bọn họ phải gửi cho Tào lão bản một tấm thiệp mời, không nghĩ tới bọn họ lại quên gửi cho Tào lão bản, thật xin lỗi, Tào lão bản có thể tới, chính chỗ vinh hạnh của Nhậm mỗ ta,nào cần mang lễ vật gì, vẫn mong Tào lão bản chờ một lát, hôn lễ kết thúc, ta tự phạt ba chén, xem như bồi tội!

- Chậc chậc, người dưới tay mình cũng không quản được, lão đại như ngươi đúng là không xứng chức!

Thanh âm của Ngạn Tiểu Ngư vang lên, thân ảnh hắn tựa hồ quỷ mị xuất hiện bên cạnh Tào Vũ, nhàn nhạt nhìn Nhậm Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận