Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2024: Phù điêu lịch sử

Đây là điểm mấu chốt!

Nhưng mà, bây giờ toàn bộ tu vi của hắn biến mất, thậm chí muốn thông qua Tinh thần lực mà dò xét cũng là chuyện không thể nào!

Ánh mắt Vương Song nhìn chung quanh, cũng là cổ mộc che trời, kỳ hoa dị thảo trải rộng, một cảnh tượng nguyên thủy!

Không có người chọn tiến vào bên trong, một khi tiến vào trong rừng, hãm sâu trong đó, không chỉ làm chậm trễ thời gian, vạn nhất gặp phải một vài dị thú, lấy thực lực bọn họ bây giờ, chỉ còn nước chờ chết.

Bọn họ vì cơ duyên mà đến, không phải vì chịu chết, trừ bỏ cơ duyên ở Thời gian đàm, bọn họ đối với những vật khác, không có chút hứng thú nào!

Lần lượt từng bóng người đi qua Vương Song, tiến về phía trên, lưu lại Vương Song một thân một mình, đứng ở trên bậc thang mười vạn!

- Có lẽ, có thể vào xem!

Trong mắt Vương Song lóe lên một vòng suy tư, trong ánh mắt kinh hãi của những người khác, cất bước hướng chậm rãi đi đến rừng rậm bên cạnh.

- Ách, ngươi điên rồi sao!

Có người không hiểu la lớn:

- Tình huống bên trong là gì, có thể phát sinh chuyện gì ai cũng không biết, hơn nữa còn có thể làm chậm trễ thời gian, ngươi xác định mình còn có mạng sống có thể trở về nữa sao!

Vương Song khoát khoát tay, không nói gì, thân ảnh chậm rãi biến mất trong mắt bọn họ.

- Được rồi, đừng để ý tới hắn, tự tìm cái chết cũng đừng trách ai!

Mặt khác có người lắc đầu, nhìn thoáng qua phương hướng Vương Song rời đi, khẽ cười một tiếng, ngay sau đó không phản ứng nữa, nhanh chóng chạy lên trên.

...

Một thân một mình đi trong rừng, càng đi vào chỗ sâu, độ sáng càng thấpgiống như một vùng thâm uyên tăm tối, chậm rãi bao phủ Vương Song ...

Từng cây cổ mộc che trời, nhánh cây giăng khắp nơi, giống như một cái lưới lớn, không khí thật lạnh, nhưng lại yên tĩnh im ắng, Vương Song từng bước một tiến lên, ánh mắt hết sức sáng tỏ, hắn không đi loạn, mà đi theo một phương hướng!

Không biết khi nào, rừng rậm dâng lên từng tia sương mù, đôi mắt Vương Song cho dù ở trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả, nhưng nhìn thấy sương mù, lông mày của hắn vẫn nhíu lại, muốn né sang một bên, kết quả phát hiện, sương mù dường như từ bốn phương tám hướng dâng lên, từ tràn ngập nơi này.

Vương Song hít một hơi thật sâu, ánh mắt khép lại, sải bước đi về phía sương mù, hắn không tin, những sương mù này còn có thôn phệ mình.

- Vút!

Thân ảnh hắn chậm rãi biến mất trong sương mù, giống như bước vào một tầng thời không khác...

Vương Song mở mắt, phát hiện mình ở trong một đường hầm to lớn, thông đạo dường như kéo dài đến thời không tương lai không rõ, không nhìn thấy cuối cùng, hai bên có từng cục phù điêu, phía trên khắc hoạ rất nhiều cảnh tượng, Vương Song nhìn về phía khối phù điêu thứ nhất.

Đó là một thế giới cuồn cuộn, hoang cổ, trong thiên địa có vô số cự thú, đây là cự thú thời đại, vạn tộc ở trong sự thống trị của cự thú, bọn chúng sừng sững cùng thế giới chi đỉnh, tất cả chủng tộc đối với cự thú bên ngoài cũng có quyền sinh sát trong tay!

- Chẳng lẽ đây là thời đại hồng hoang?

Trong mắt Vương Song lóe lên một vòng tinh quang, đến trình độ của hắn trong thiên địa có rất nhiều chuyện hắn đã rõ ràng, Thời đại hồng hoang, chính là niên đại hoang sơ nhất của vũ trụ, cự thú chính là sủng nhi trong thiên địa, mỗi một vị, có thể so với thánh giả!

Khi đó, chư thiên vạn tộc cũng chỉ là đồ ăn của những cự thú này, vạn tộc thậm chí còn xem cự thú như thủ hộ thần, đồ đằng, hi vọng những cự thú này có thể bảo hộ bọn họ!

Nhưng mà, Hồng Hoang cự thú, trời sinh tính hung tàn, trong đó đa số đều không để ý sinh tử của vạn tộc, chỉ có một phần nhỏ thật sự giao hảo tốt với vạn tộc! Giữa những cự thú này cũng không hài hòa, tranh đấu thường xuyên phát sinh, cự thú chiến đấu, nguyên thủy mà cuồng dã, vô cùng tàn khốc!

Thân thể của bọn nó chính là vũ khí mạnh nhất, 1 trận đại chiến, thậm chí có thể hủy diệt vô số không gian, đông đảo chủng tộc bị ma diệt!

Hình ảnh tiếp theo, là vô số chủng tộc tế tục cự thú, cảnh tượng dập đầu, hi vọng những con cự thú này có thể bảo vệ phù hộ bọn họ.

Vương Song tò mò nhìn lại, phát hiện cự thú trên phù điêu khoảng chừng 108 vị, đại biểu cho một loại quy tắc trong thiên địa, đương nhiên, những cự thú này dáng vẻ đều có chút mơ hồ, dường như không cách nào nhìn thấy rõ dáng vẻ cụ thể.

Hắn không khỏi hơi xúc động, bây giờ chư thiên vạn tộc thống trị vũ trụ, đã từng là khẩu phần lương thực của cự thú, đây là sự châm chọc lớn tới cỡ nào!

Trong đó một cảnh tượng khiến Vương Song hơi kinh ngạc, đó là một con Cự Long khổng lồ, gần như có thể xuyên qua vĩnh hằng, bị một đám “Người” cúng tế!

- Kia là Tổ Long!

Trong mắt Vương Song lóe lên vẻ khiếp sợ:

- Tổ Long là một trong những cự thú!

- Nó chính là thủ hộ thần của Nhân tộc!

Lúc này Vương Song bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vô số kỷ nguyên của Long tộc đến nay cũng là sự tồn tại chí cường trên thế gian, thậm chí cùng bất kỳ vật phẩm gì có liên quan đến Long, đều vô cùng cường đại!

Bây giờ Long tộc, chỉ là trong cơ thể có một chút huyết mạch Long tộc mà thôi, nếu đã mạnh như thế, Vương Song vẫn không cách nào tưởng tượng, Tổ Long rốt cuộc sẽ cường đại đến mức nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận