Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1179: Cà khịa (2)

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn về phía mọi người chung quanh, cầm lấy một Microphone, thanh âm trầm thấp vang lên.

- Các vị...

Nghe thấy thanh âm của Nhậm Hành Viễn, tất cả mọi người dừng lại ồn ào, trong gian phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhậm Hành Viễn nhìn chung quanh một vòng, hài lòng gật đầu, lập tức tiếp tục mở miệng:

- Tướng tất mọi người đều biết chuyện ta cùng A Mẫn kết hôn rồi nhỉ, ở đây ta muốn tuyên bố với các ngươi một tin tức, bốn ngày sau, ta cùng A Mẫn kết hôn, hi vọng tất cả mọi người có thể tới.

Rầm!

Giống như một viên lựu đạn rơi vào trong nước, trực tiếp kích thích bọt nước cự đại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Nhậm Hành Viễn cùng Tần Mẫn, bọn họ cũng không nghĩ tới hôn lễ của hai người lại nhanh như vậy, là bốn ngày sau!

Đặc biệt là Tiết Ngưng, biến sắc, nhìn về phía Tần Mẫn, phát hiện sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, dường như không có chút sợ hãi nào.

Thở dài, Tiết Ngưng lắc đầu, không biết nên nói cái gì.

Lập tức mọi người kịp phản ứng, mở miệng chúc phúc.

- Chúc mừng Nhậm thiếu!

- Yên tâm, đến lúc đó nhất định đi uống rượu mừng!

- Chúc mừng!

- Nhậm thiếu cùng Tần tiểu thư đúng là một đôi trời đất tạo nên!

- ...

m thanh mọi người chúc mừng vang lên, nhưng bao nhiêu phần là thật tâm thì không biết được.

Khóe miệng Tần Mẫn kéo ra một vòng độ cong, dường như đang trào phúng, lại giống như đang than thở.

- Được rồi, mọi người tiếp tục chơi đi, hôm nay tất cả phí tổn đều tính trên người ta!

Nhậm Hành Viễn thấy thế, đại khí mở miệng nói.

Phải biết, đây là khách sạn lớn nhất thành phố Thịnh Hải, một bữa cơm cũng mất ít nhất năm ngàn! Trong một phòng bao như này, một đêm ít nhất cũng phải năm vạn!

Không thèm nháy mắt ném ra năm vạn, cũng chỉ có Nhậm Hành Viễn!

Mọi người đương nhiên cũng reo hò một tiếng, mặc dù bọn họ cũng trả được nhưng có người tính tiền thì cũng tốt.

Sau đó, mọi người lần nữa hoan hô, đám người Nhậm Hành Viễn gọi ít thức ăn, những món ăn tinh xảo được đặt trên khay đưa vào.

Có thể là uống một ít rượu, lúc này đầu Nhậm Hành Viễn có chút men say, ánh mắt cũng có chút mông lung, nhìn thấy dung nhan tinh xảo vủa Tần Mẫn, khí chất giống như hoa hồng có, ánh mắt hỏa nhiệt.

Bàn tay bắt đầu không thành thật, chạm vào người Tần Mẫn.

Tần Mẫn thấy thế, biến sắc, muốn đi sang một bên. Nhưng mà tốc độ của Nhậm Hành Viễn rất nhanh, dù sao thân thể có thể so với Tiến Hóa Giả cấp năm vẫn ở đó, kéo Tần Mẫn lại.

- Thả ta ra!

Tần Mẫn lạnh giọng mở miệng.

- Ha ha, mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng nằm trên một cái giường, thẹn thùng cái gì!

Nhậm Hành Viễn xem thường mở miệng, muốn ôm Tần Mẫn.

Mà trong gian phòng này, hai thanh niên trẻ tuổi có chút lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, một bên, quản lý khách sạn cung kính đứng ở nơi đó.

- Tiểu ngư, lão đại để hai chúng ta tự thân xuất mã, chính là vì trông coi nữ nhân này sao? Mặc dù lớn lên rất xinh đẹp, nhưng phái hai chúng ta đi chẳng phải là quá mức đại tài tiểu dụng sao!

Một nam tử dáng người khá to con nghi hoặc mở miệng nói.

Bên cạnh nam tử chính là Ngạn Tiểu Ngư, ban đầu ở thành viên Ám bộ của căn cứ địa thành phố Hắc Thủy! Nhưng mà biểu hiện của hắn xuất sắc, hiện tại đã là cán bộ trong Ám Bộ, càng được Chu Ảnh coi trọng!

Nam tử nói chuyện là Trương Hà, cũng là thủ hạ đắc lực dưới trướng Chu Ảnh nếu không, cũng sẽ không bị hắn đích thân phái tới! Về phần khách sạn này, thì chính là sản nghiệp của Ám bộ bọn hắn, thuận tiện cung cấp cho bọn hắn làm việc. Quản lý trước mắt cũng thành viên của Ám Bộ bọn hắn.

Nghe vậy, Ngạn Tiểu Ngư lạnh lùng hừ một tiếng:

- Đây chính là mệnh lệnh Chu lão đại đích thân mở miệng, đồng thời bắt chúng ta bảo vệ tốt nữ nhân này, ta nghĩ, nữ nhân này chắc chắn rất quan trọng!

- Hắc hắc, có phải là đối phương mà Chu lão đại coi trọng không, nhưng mà nữ nhân này qua mấy ngày nữa phải kết hôn rồi, chẳng lẽ hắn muốn đại chiến một trận kinh thiên động địa cướp dâu sao!

Trương Hà cười hì hì mở miệng.

Ánh mắt Ngạn Tiểu Ngư trầm tĩnh, đang cẩn thận suy nghĩ mục đích của Chu Ảnh, theo hiểu biết của hắn, Chu Ảnh không phải là một người như vậy, cũng sẽ không bởi vì việc tư của mình mà để bọn hắn xuất thủ, nếu như bị thành chủ biết... chờ một chút, thành chủ! Ánh mắt Ngạn Tiểu Ngư nhanh chóng chớp động, trong đầu suy nghĩ, nếu như không có mệnh lệnh của thành chủ, Chu Ảnh làm sao dám để hai người mình tới bảo vệ một nữ nhân xa lạ chứ, hơn nữa còn để hai người bọn họ đích thân đến, bảo hộ thân thích cũng không cần hai người bọn họ đích thân đi!

Trừ phi đây là mệnh lệnh của thành chủ đồng thời còn không muốn người khác biết, cho nên Chu Ảnh mới phái hai người tự mình đến!

Ngạn Tiểu Ngư nghĩ tới đây, trong ánh mắt lóe lên vẻ giật mình, nhưng mà lập tức xuất hiện một tia nghi hoặc, tư liệu của nữ nhân này hắn đã điều tra rõ ràng, không hề liên quan đến thành chủ, sao thành chủ lại quan tâm như vậy chứ, nếu bởi vì dung mạo của nàng, Ngạn Tiểu không tin, nữ nhân xinh đẹp căn cứ Thành phố Giang Nam nhiều vô số kể, chỉ cần Vương Song mở miệng, nữ nhân muốn bò lên giường có thể từ căn cứ này đến căn cứ địa khác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận