Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 817: Thiểu năng trí tuệ

Lẳng lặng chờ đối phương nói xong, ánh mắt Cao Quân Võ chờ mong nhìn Vương Song:

- Vương Song, ngươi phải biết chính phủ cần ngươi, ở thời khắc nguy nan này, ngươi hẳn nên nhớ đến quốc gia, nhớ đến nhân dân, lấy dân tộc làm gốc, vì sự phục hưng của quốc gia cống hiến sức lực của mình!

- Haiz, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, vậy mà ngươi lại nói cho ta nghe nhiều lời vô nghĩ như vậy.

Vương Song dưới ánh mắt mong chờ của Cao Quân Võ lắc đầu, thở dài:

- Điều ta lo lắng nhất về các ngươi cũng chính là điểm này, rõ ràng một câu là có thể nói rõ mọi việc, từ miệng các ngươi miệng thì lại nói hết cả cái Địa Cầu!

"Phì phì "

Không ít người sau lưng Vương Song đều bật cười, ngay cả bên cạnh Cao Quân Võ cũng có người che miệng cười trộm.

- Thật ra,mục đích của các ngươi không có gì hơn là muốn hợp nhất căn cứ thành phố Giang Nam của ta, có điều ta vất vả lập nên một cơ nghiệp như thê, các ngươi muốn không cần tốn công sức thu nạp, Cao thị trưởng, không biết các ngươi tính toán thế nào?

Nghe vậy, Cao Quân Võ không chút do dự nói:

- Yên tâm, bọn ta cũng biết ngươi có thể thành lập một cơ nghiệp như thế, cũng không dễ dàng, chắc chắn sẽ có khích lệ với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng tiếp nhận hợp nhất, ta có thể làm chủ, cho ngươi một quân hàm Thượng Tá, cho ngươi một căn biệt thự ỏ căn cứ thành phố Thượng Kinh, ngươi có thể mang theo người nhà của ngươi sinh sống ở căn cứ thành phố Thượng Kinh.

- Thậm chí bao gồm những thủ hạ kia của ngươi, ta cũng có thể cho bọn hắn một số chức vị, mặc dù không bằng chức vị hiện tại của bọn họ, nhưng chức vị do bọn ta trao tặng, chắc chắn là chính thống!

-Có điều, sau này, các ngươi sẽ phải chịu sự quản lý của căn cứ Thượng Kinh bọn ta, bất kể là vũ khí của bọn ngươi hay là lương thực của bọn ngươi, hoặc là những thứ khác, đều phải thống nhất thuộc về sự quản lý của thành phố Thượng Kinh bọn ta!

Nghe những lời nói bóc lột trần trụi không che giấu này, sắc mặt của Vương Song không thay đổi, vẻ âm trầm trong mắt càng ngày càng đậm, Cao Quân Võ làm như thế, là xem mình như một tên ngốc mà đối đãi! Không chỉ tước đoạt tất cả quyền lợi của mình, còn dùng một quân hàm Thượng Tá tùy ý đuổi mình đi, Vương Song hắn là ai, cường giả nhất giai ở Mạt Thế, làm chủ thành phố căn cứ, nắm giữ quyền sinh sát của mấy chục vạn người!

Mặc dù bản thân chưa từng có nghĩ sẽ đầu quân cho những người khác, nhưng là Cao Quân Võ nói như thế, rõ ràng đang sỉ nhục đến IQ của mình!

Không chỉ có Vương Song, ngay cả những người khác ở phía sau hắn, sắc mặt đều trở nên lạnh buốt, Cao Quân Võ này, là não tàn hay là thiểu năng trí tuệ, lời này mà cũng nói ra

- Im miệng!

Quát lạnh một tiếng, không phải phát ra từ Vương Song, bao quát Cao Quân Võ ở bên trong, đều kinh ngạc nhìn Triệu Hân đột nhiên bước lên.

- Cao thị trưởng, ngươi đây xem chúng ta là học sinh tiểu học mà dỗ dành à! Quân hàm Thượng Tá, một căn biệt thự! Thật sự là lợi hại!

Vẻ mặt Triệu Hân lạnh lùng, trong giọng nói tràn ngập chế giễu:

- Dân số của Thành phố Giang Nam bọn ta hơn 10 vạn, binh lính hơn vạn, số lượng vũ khí, lương thực đều không đếm hết, toàn bộ tỉnh Đông Sơn đều là thế lực của bọn ta thế, thành chủ còn là cường giả nhất giai, số lượng cường giả nhất giai dưới trướng gần mười người, cấp bậc Tiến Hóa Giả cấp cao trên trăm, bây giờ ngươi muốn dựa vào lời nói suông, tùy tiện đưa cho bọn ta hai mảnh giẻ rách nát là có thể thu nạp bọn ta!

- Không muốn trả giá đắt, lại muốn chiếm lợi, đây chính là tác phong của căn cứ thành phố Thượng Kinh sao!

Nghe Triệu Hân nói, Cao Quân Võ hơi đỏ mặt, cũng cảm giác khuôn mặt già của mình không nhẫn nhịn được nữa, nhưng là vẫn là không nhịn được nói:

- Con nha đầu nhà ngươi, quốc gia của chúng ta bây giờ đang ở thời khắc nguy nan, vậy mà ngươi còn tính toán được mất của cá nhân, chẳng lẽ lòng yêu nước của ngươi chính là như thế sao!

- Ở thời khắc nguy nan như thế, tất cả mọi người đều dâng hiến toàn bộ gia sản, mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua gian nan!

Nghe Cao Quân Võ nói, Triệu Hân lúc này cũng không để ý đến Vương Song nữa:

- Những gì ngươi nói đúng là hay thật, cơ nghiệp bọn ta vất vả giành được, ngươi thì hay rồi, dăm ba câu, dựa vào danh nghĩa chính thống đến cướp đoạt, nói cho cùng, các ngươi không phải có mưu đồ với căn cứ của bọn ta hay sao, nói cho ngươi biết, không có cửa, cùng lắm là khai chiến, căn cứ thành phố Giang Nam bọn ta không sợ bất cứ kẻ nào!

Nói xong, thở phì phì đi đến qua một bên, không thèm nhìn mặt Cao Quân Võ.

- Vương Song, đây chính là thủ hạ của ngươi à, không biết tôn ti trật tự, sau này nhất định phải dạy bảo đàng hoàng, nói chuyện với lãnh đạo phải như thế nào. Có điều sau này căn cứ thành phố Giang Nam của các ngươi sau khi được bọn ta hợp nhất, nàng tự nhiên sẽ học được làm sao để chung sống với những người khác.

Cao Quân Vũ nhìn Vương Song, sắc mặt hơi khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận