Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1448: Chiêu thứ ba!

Với sự xuất hiện của đóa hoa sen này, mảnh đất này mơ hồ có đại đạo luân âm xuất hiện, âm thanh dường như đến từ thời không quá khứ và nó giống như ngàn vạn vị Phật đang tụng kinh.

Trong hư không, từng đạo sương mù trắng xuất hiện, lốm đốm, tinh khiết không tì vết vây quanh bên cạnh thân hình Vương Song, hư không xung quanh trực tiếp sụp đổ, tựa như không cách nào thừa nhận cỗ lực lượng này.

- Đây là...

Phía xa, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Lâm Kinh Thiên, Yến tông chủ và các vị thần linh tông, các vị trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ từ trên đóa hoa sen này của Vương Song phát hiện có tiếng tim đập nhanh, tựa như trong hoa sen này đang nghén cái gì đó vô cùng đáng sợ.

Thậm chí bọn còn nhận thấy được một sự áp chế từ trên hoa sen này, không sai, chính là áp chế, đây là một loại áp chế của bản chất sinh mệnh, giống như con kiến hôi và người bình thường, cho dù biết người sẽ không tùy ý giẫm chết con kiến, nhưng con kiến hôi vẫn sẽ có cảm giác vô cùng sợ hãi, đây là chênh lệch thuộc về sinh mệnh.

- Đây là cái gì, vì sao ta cảm giác được chân mình đang run rẩy…

Có người run giọng nói, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Vương Song.

- Hư không đều không thể chịu nổi, hoa sen này chẳng lẽ là tôn giả thần binh sao!

- Ta không tin tên này lại đáng sợ như vậy, nhất định là hắn gian lận, sử dụng lực lượng không thuộc về mình!

Có người lớn tiếng hô lên, nhưng Yến tông chủ cũng không để ý tới, chỉ có cấp bậc bọn họ mới hiểu được biểu hiện này của Vương Song có ý nghĩa gì.

- Thánh quang! Đây dĩ nhiên là Thánh quang!

Yến tông chủ tự lẩm bẩm, giọng điệu của hắn vô cùng khiếp sợ, tựa như phát hiện ra chuyện gì đó khó lường. Lập tức hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Kinh Thiên:

- Lâm đạo hữu, tiểu gia hỏa này dĩ nhiên có tư cách thánh giả, ngươi chính là giấu đủ sâu, khó trách tên Chu Càn kia lại thu làm đệ tử, đệ tử trưởng thành như vậy, vô địch cửu thiên thập địa, chỉ sợ có thể đoạt được thánh đạo!

- Đã sớm nghe nói tên Chu Càn kia mất hết tu vi, thật không ngờ hắn lại dạy ra một Thiên kiêu như vậy, xem ra đây là vũ khí bí mật của Thanh Nguyên tông rồi, muốn đến gáy một tiếng đều làm người khác khiếp sợ hay sao...

Lời nói Yến tông chủ giống như một quả đạn pháo, không cho người khác cơ hội nói chuyện. Mà Hàn Linh tiên tử cùng với đông đảo đệ tử trưởng lão ở một bên đều là ánh mắt nghi hoặc, bọn họ cũng không rõ cái gì là “Thánh quang”.

- Sư huynh, Thánh quang là cái gì!

Hàn Linh tiên tử nghi hoặc nói, Yêu Nguyệt ở một bên cũng trừng mắt to, không biết xấu hổ tò mò nhìn tông chủ của mình.

- Các ngươi hẳn là đều biết trên Tôn giả chính là Thánh giả, mà Thánh giả, cả vũ trụ mênh mông không có bao nhiêu, quả thực là đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ, đều là bá chủ vũ trụ đỉnh phong, là tồn tại đứng ở đỉnh kim tự tháp, vạn thời đều bất tử nhìn năm tháng.

- Có thể nói, võ giả có thể đạt tới cảnh này, bất luận là thiên phú, hay là vận khí, hoặc là thực lực đều đạt tới đỉnh phong nào đó, đều là chí tôn thiên tài xưng tôn kỷ nguyên, người như vậy, đều có một đặc điểm chung, chính là sớm có được Thánh quang, điều này đại biểu cho bọn họ được trời đất tán thành, ngay cả thiên địa vũ trụ cũng cho rằng bọn họ có cơ hội đạt tới Thánh giả chi cảnh, cho nên ban xuống Thánh quang để bảo vệ chúng!

Hắn nhìn Vương Song, hào quang trong mắt như hóa thành thực chất, tựa như một vầng mặt trời, vô cùng kinh người, nếu không phải Lâm Kinh Thiên ở một bên, đám người Hàn Linh tiên tử không chút hoài nghi tông chủ của bọn họ muốn động thủ, nghĩ biện pháp để kéo Vương Song vào trong tông môn của bọn họ.

- Sư huynh, ngươi nói tiểu gia hỏa này tương lai có thể đạt tới Thánh giả chi cảnh!

Hàn Linh tiên tử giật mình, miệng không khép lại được, trong mắt giật mình không thua gì Yến tông chủ.

Yêu Nguyệt ở một bên cũng mở to hai mắt nhìn Vương Song, trong lòng giống như sóng biển cuồn cuộn, nàng thật không ngờ, Vương Song trong mắt tông chủ bọn họ lại đạt được đánh giá cao như vậy, tư cách Thánh giả, đây có thể nói là đánh giá cao nhất đối với một võ giả từ xưa đến nay!

Nhưng chỉ là một kẻ xấu chuyên đánh kẻ xấu mà thôi, sao lại có sức mạnh cường đại như thế, làm cho trong lòng Yêu Nguyệt đều vô cùng mất cân bằng.

- Thiên phú Thánh giả, có nghĩa là hắn có cơ hội đạt tới kia một bước mà thôi, cũng không có nghĩa là nhất định sẽ đạt tới một bước này, dù sao, từ xưa đến nay, người có tư cách Thánh giả cũng không nhiều, nhưng có thể chân chính đạt tới một bước kia, vẫn là rất ít!

Yến tông chủ lắc đầu, cũng không có đưa ra một cái đáp án chính xác.

- Vậy cái gọi là Thánh quang này có tác dụng gì?

Yêu Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi.

Nghe được lời của Yêu Nguyệt, Hàn Linh tiên tử liếc mắt nhìn đồ đệ của nàng, không nói gì, cũng nhìn tông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận