Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 811: Hầu Phong nổi giận (2)

Dưới sự chiếu rọi của hào quang màu trắng này, vết thương khủng khiếp trên người Trầm Khiếu khôi phục với một tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy, vẻ tái nhợt trên mặt cũng dần dần có một tia huyết sắc.

Những người khác thấy cảnh này, không có lộ ra bất kỳ kinh ngạc gì, đương nhiên đều hiểu năng lực của Tào Lệ.

- Chậc chậc, tên tiểu tử Trầm Khiếu này bình thường vô cùng càn rỡ, lần này lão đại giao cho hắn một nhiệm vụ đơn giản như vậy, lại tự biến mình thành bộ dạng này...

Có người trong bóng tối chế giễu nói.

- Chứ còn gì nữa, tên tiểu tử này ỷ có lão đại làm chỗ dựa, không để ý đến ai, bây giờ đã chịu thiệt thòi rồi.

Xem ra, Trầm Khiếu không được lòng rất nhiều người, rất nhiều người đều đang cười trên nỗi đau của người khác.

- Lần này, được Tào Lệ cứu, hắn nợ người ta một cái ân tình rất lớn, xem sau này hắn còn dám đùa giỡn người ta hay không.

Có người nói ra một cái nội mạc tin tức nhất thời gây nên những người khác bát quái chi tâm.

- Cái gì, Trầm Khiếu dám đùa giỡn Tào Lệ, hắn không muốn sống nữa rồi, Tào Lệ là bùa hộ mệnh của chúng ta, hắn dám đùa giỡn người ta, không sợ lúc mình bị thương nặng không ai chữa trị cho hắn sao!

Có người kinh ngạc hô lên.

- Cái tên khốn nạn này, dám đùa giỡn ân nhân cứu mạng của lão tử! Nếu biết, ta nhất định sẽ đánh gãy hai chân của hắn!

- Tính thêm ta nữa, cái tên khốn nạn này, lần này sao không bị người ta giết chết chứ!

Một đám người trong bóng tối thì thầm, nhìn Trầm Khiếu, trong ánh mắt đều là sát ý không che giấu, nhìn Hầu Phong bên trên đều vụng trộm thở dài.

Tào Lệ là một đặc thù Tiến Hóa Giả nhất giai, có thể xem như một Tiến Hóa Giả hệ chữa trị, trong bọn họ rất nhiều người đều từng được Tào Lệ cứu, bởi vậy bình thường đều tôn sùng Tào Lệ giống như tổ tông, sợ chính mình có một ngày bị thương nặng, phải cầu xin đến Tào Lệ, kết quả Trầm Khiếu thì hay rồi, chọc ai không chọc, đi chọc đóa hoa hồng có gai không thể chọc đến này.

Hầu Phong cũng hiểu rõ, Trầm Khiếu khiến cho nhiều người tức giận, có điều bản thân bình thường thích Trầm Khiếu nhất, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn Trầm Khiếu chết như thế.

Hơn nữa, lần này là hắn sắp xếp Trầm Khiếu đuổi theo giết Lâm Thiên Nam, hắn thấy, chỉ cần không phải đối đầu trực tiếp với căn cứ thành phố Giang, Trầm Khiếu hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.

Đột nhiên, trong lòng của hắn bỗng nhiên ngộ ra, thành phố Giang Nam? Chắc sẽ không...

Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút lo lắng, bây giờ Trầm Khiếu đang được Tào Lệ chữa trị, hắn cũng không thể chen ngang.

Mười phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt Tào Lệ cũng tái nhợt, thu hồi năng lực của mình, tia sáng màu ngà sữa biến mất, bóng người Trầm Khiếu một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, vết thương đáng sợ trên người tiêu tán, trên mặt Trầm Khiếu có lại chút huyết sắc, không còn dáng vẻ giống như hấp hối vừa rồi.

- Đa tạ!

Trầm Khiếu mở to mắt, có chút suy yếu nhìn Tào Lệ, trong mắt có chút hổ thẹn, biết việc mình làm trước kia không đúng, bây giờ đối phương lại cứu mạng của mình, hắn làm gì có mặt mũi đối diện.

- Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn ngươi nên cảm ơn lão đại mới đúng, nếu không thì ta còn lâu ta mới cứu ngươi!

Sắc mặt Tào Lệ lạnh lùng, không hề cho hắn chút mặt mũi.

- Ta nợ ngươi một mạng,sau này có chuyện cần đến Trầm Khiếu ta, ta nhất định sẽ không chối từ!

Trầm Khiếu nói xin lỗi lần nữa, ngữ khí rất thành khẩn, bây giờ hắn cũng hiểu rõ địa vị của Tào Lệ, có thể gọi là bùa hộ mệnh của mọi người, bản thân mình trước kia lại còn đùa giỡn đối phương, may mắn lúc ấy người biết chuyện không nhiều, nếu không thì, bản thân e là đã bị những người từng được nàng cứu trực tiếp xử lý rồi!

- Hay lắm, Trầm Khiếu, chuyện trước kia bỏ qua, sau này nhớ kỹ phải cảm ơn Tào Lệ đàng hoàng, bây giờ ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, không phải ta bảo ngươi đuổi theo bọn người Lâm Thiên Nam này, tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ quỷ quái gì thế này?

Hầu Phong cắt ngang ý muốn nói chuyện tiếp của Trầm Khiếu, có chút vội vàng hỏi.

Nghe vậy, mọi người cũng tò mò nhìn Trầm Khiếu, đều đang chờ đợi một câu trả lời, có điều bọn hắn cũng hiểu rõ, chuyện này đoán chừng đã bị Trầm Khiếu làm hỏng, nếu không thì, cũng không thành ra dáng vẻ này.

Trầm Khiếu xấu hổ, chậm rãi nói tất cả những chuyện xảy ra mọi người nghe, cũng không có giấu diếm điều gì.

Nghe thấy bọn hắn lại gặp phải thủ lĩnh của thành phố Giang Nam, bị người ta một tay tiêu diệt hết, bọn họ đều hít vào một ngụm khí lạnh, từ miêu tả của Trầm Khiếu, bọn họ đã có thể hiểu rõ sức mạnh của Vương Song.

- Vương Song!

Sắc mặt Hầu Phong băng lãnh, âm trầm.

- Lão đại, thực lực của tên này quá mạnh, lúc ấy hắn vốn dĩ không hề toàn lực ra tay, nếu không thì, cho dù ta có bảo vật phi hành củ ngươi trong tay, e là cũng không có khả năng trốn thoát!

Trầm Khiếu mở miệng nói:

- Sở dĩ hắn để cho ta sống, chính là vì để ta cho ngươi biết, tỉnh Đông Sơn, chính là địa bàn của hắn, bọn người Lâm Thiên Nam, đã đến chỗ của hắn, chính là người của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận