Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 557: Mối quan hệ kỳ quái! (3)

- Loại người này căn bản không nên cứu, nếu đổi thành ta gặp được loại người này, trực tiếp một đao giải quyết mọi chuyện! Còn cứu hắn, phi!

Hồ Vạn Châu cũng một mặt oán giận, lời vừa nói ra, sắc mặt của Trương Dũng càng thêm âm trầm.

- Trương ca, ngươi thấy loại người này như thế nào? Phải chăng cũng cho rằng loại người này nên thiên đao vạn đoạn, đẩy xuống mười tám tầng địa ngục?

Vương Song cười tủm tỉm nhìn Trương Dũng, nhìn trên mặt hắn mơ hồ đều xuất hiện một vòng mồ hôi lạnh.

- Đúng, nên thiên đao vạn đoạn, đẩy xuống địa ngục!

Trương Dũng có chút nghiến răng nghiến lợi nói, không biết là oán hận, hay là bị Vương Song làm tức giận.

- Vậy Trương ca phải ghi nhớ những lời nói ngày hôm nay đó, đây chính là lời ngươi nói, tuyệt đối đừng quên!

Vương Song lạnh nhạt nói, tựa như có ẩn ý.

- Tiểu Vương, hôm nay sao ngươi nói chuyện có chút kỳ quái vậy, luôn cảm giác giống như chơi trò bí hiểm, ngươi cũng không nên nhằm vào lão Trương nha, hắn thế nhưng là huynh đệ tốt nhất của ta, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là hai chúng ta xuất lực, nếu không phải hắn, mỗi lần lấy lương thực về đều bị thiếu không ít đâu!

Hồ Vạn Châu có chút hồ đồ lên tiếng.

- Ha ha, không có gì, chỉ là trong lòng ta có cảnh giác thôi, Hồ đại ca, sau này cho dù làm cái gì cũng tuyệt đối phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, dù cho trong mắt ngươi đó là người ngươi thân cận nhất cũng không ngoại lệ, nếu không, chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào!

Vương Song hơi xúc động nói. Hắn biết nếu trực tiếp nói với Hồ Vạn Châu là Trương Dũng muốn hại hắn, hắn khẳng định không tin, thậm chí cho là mình đang ly gián, nhưng cứ như vậy nhìn lão Hồ bị huynh đệ tốt hố hắn như thế hắn cũng băn khoăn, chỉ có thể ở một bên nhắc nhở hắn một chút.

- Được rồi, đừng bàn những chuyện này nữa, ăn cơm thôi! Tẩu tử người sắp nấu xong rồi!

Hồ Vạn Châu khẽ cười, không có quan tâm, lúc này Trương Hà cũng bưng ra hai đĩa rau xanh nhỏ, một mâm màn thầu đen sì, khoảng chừng sáu bảy cái.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Dũng cũng vụng trộm thở phào, hắn thật sự sợ Vương Song nói tiếp, chẳng qua từ trong giọng nói của Vương Song, hắn cũng mơ hồ hiểu rõ Vương Song khẳng định đã phát hiện ra động tác nhỏ của mình, mặc dù không biết vì sao Vương Song biết được, nhưng trong lòng hắn đã hạ sát tâm với Vương Song.

- Ăn đi!

Trương Hà tựa như hờn dỗi đặt món ăn lên bàn, sau đó trực tiếp trốn vào bên phải phòng ngủ.

- Để cho Văn Văn chưa?

Hồ Vạn Châu không thèm quan tâm nói, trong cuộc trò chuyện vừa rồi Vương Song biết được con gái của hắn tên là Hồ Văn Văn, trước khi mạt thế là một nghiên cứu sinh, bây giờ đang làm thuê rửa chén đĩa cho một nhà hàng trong khu bình thường, mỗi tháng có thể nhận được hai mươi cân lương thực.

- Để rồi, các ngươi ăn đi!

Giọng nói hơi rầu rĩ của Trương Hà truyền ra.

- Được rồi, chúng ta ăn đi! Không cần để ý tới nàng, nàng chính là cái đức hạnh này.

Hồ Vạn Châu cười nói, cầm lấy một cái màn thầu rồi bắt đầu gặm. Rau xanh trong mâm chỉ còn bảy, tám miếng, nhìn thoáng qua cũng có thể đếm được, Vương Song cầm một cái màn thầu đen sì lên cắn một miếng, đột nhiên có mùi lạ truyền đến, tựa như mùi nước rửa chén, nhất thời phun ra ngoài.

- Đây là loại màn thầu gì, sao lại khó ăn như vậy?

Vương Song nhíu mày, có loại cảm giác buồn nôn, hắn từ khi mạt thế tới giờ đều là ăn ngon uống ngon, mặc dù số lần chiến đầu rất nhiều, gặp phải nguy hiểm cũng không ít, nhưng cũng chưa từng gặp phải khó khăn trên phương diện ăn uống.

- Đây là loại màn thầu làm từ kiều mạch, giá trị dinh dưỡng của kiều mạch không cao, nhưng lại có thể no bụng, những lương thực chúng ta kiếm được trên thị trường đổi thành kiều mạch có thể nhận được gấp đôi đó! Ta ăn thấy cũng được mà!

Hồ Vạn Châu thấy màn thầu bị Vương Song nhổ ra, có chút đáng tiếc nói.

Loại đồ như kiều mạch, Vương Song không biết là cái gì, năm đó Hoa Quốc hiêm khi gặp phải nạn đói, rất nhiều người coi coi làm đồ ăn, thậm chí ăn đất quan âm, người chết đói ở khắp nơi, có người không biết từ nơi nào tìm được giống cây này, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, gần bốn tháng đã có thể chín một vụ, sản lượng rất cao, là giống cây gấp ba lần lúa mì thông thường, nhưng có một nhược điểm, đó là nó không có chút dinh dưỡng gì cả, chỉ có thể để ăn lót dạ, ngay cả như vậy, nó vẫn có được sự hoan nghênh của người dân nghèo khổ, được xem như lương thực cứu mạng, sau này mới biết thứ này trong thôn nhỏ trên núi được dùng để nuôi lợn.

- Không muốn ăn thì chịu đói đi!

Trương Dũng ở bên cạnh ăn từng miếng lớn, lạnh lùng nói.

Vương Song hít sâu một hơi, cầm màn thầu đen mình vừa nhổ ra, tiếp tục ăn, trong miệng lưu chuyển một loại mùi vị khó ngửi, khiến Vương Song muốn phun ra, hắn đều muốn trực tiếp lấy ra các loại món ăn ngon trong nhẫn trữ vật của hắn ra ăn, nhưng nếu như làm như vậy, e rằng thân phận của hắn sẽ bại lộ, sẽ dẫn tới sự chú ý của không ít thế lực, bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện ở nơi này đâu, tạm thời vẫn là điệu thấp một chút đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận