Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2025: Phù điêu lịch sử (2)

Về sau mỗi một cái phù điêu, phần lớn là cự thú đối thống trị vạn tộc, quyền sinh sát trong tay, cho dù có cự thú bảo vệ chủng tộc, cũng không tránh được tổn thương thảm trọng!

- Thời đại hồng hoang, khi đó thiên địa nguyên khí hẳn là tốt hơn nhiều so với hiện tại, sao mọi người lại yếu đuối như thế?

Trong mắt Vương Song lóe lên vẻ nghi ngờ.

- Ha ha, đó là tự nhiên, bởi vì khi đó không có chuyện tu hành, bao gồm cả cự thú, cũng chỉ dựa vào thiên phú thần thông, thân thể cường hoành đến mức tận cùng, thậm chí không cách nào tiến lên trước một bước!

Bỗng nhiên, một giọng ôn hòa vang lên trong này, da đầu Vương Song tê rần, trong nháy mắt nhìn lại, bên cạnh mình, không biết khi nào xuất hiện một vị thiếu niên, 1 thân áo xanh, ôn nhuận như ngọc, trong ánh mắt mang theo từng nụ cười, trong nháy mắt nhìn thấy thiếu niên, Vương Song không biết vì sao, vậy mà cảm thấy quen thuộc, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, bản thân biết hắn sao?

- Ngươi là ai?

Vương Song tràn đầy cảnh giác hỏi, ở nơi quỷ dị như này gặp được một người xa lạ, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ tâm tồn thiện ý!

- Lúc đó Chư thiên vạn tộc cũng dựa bản năng hấp thu nguyên khí của thân thể, mặc dù không đuổi kịp cự thú, nhưng một người bình thường nếu như không có gì ngoài ý muốn, cũng có thể sống trên vạn năm!

Thiếu niên không có trả lời vấn đề của Vương Song, nhìn phù điêu chung quanh, nhẹ giọng thở dài:;

- Đáng tiếc, lúc đó cự thú đại chiến không ngừng, một trận chiến đấu, rất nhiều chủng tộc cứ thế biến mất, giống như thời đại hắc ám.

Vương Song thấy thế, lông mày nhíu lại:

- Ta nhớ sau này Nhân Hoàng quật khởi, dẫn đầu vạn tộc, lúc này cự thú mới bị tiêu diệt!

- Không sai, ngươi nói rất đúng.

Thiếu niên cười một tiếng, chậm rãi tiến lên, Vương Song theo sát, chợt phát hiện giữa con đường kỳ quái, có một bộ phận phù điêu không có gì cả.

- A, sao lại thiếu một đoạn?

Vương Song tò mò hỏi.

Thiếu niên không trả lời, cùng Vương Song tiến lên, chỉ khi tới gần phù điêu thiếu hụt đoạn kia:

- Đây chính là Nhân Hoàng!

Vương Song nghe vậy, không quan tâm vấn đề mình vừa hỏi, vội vàng nhìn lại, lập tức phát hiện một bóng người mờ ảo, so với các phù điêu khác còn mơ hồ hơn, chỉ có một hình dáng, cùng một thanh đao, một đại ấn!

Đao trong tay thân ảnh kia, đại ấn ở trên đỉnh đầu thân ảnh này!

Nháy mắt nhìn thấy thân ảnh này, não hải Vương Song ầm vang sắp vỡ, chỗ sâu trong đầy, một thân ảnh đỉnh thiên lập địa hiện lên, giống như xuyên qua vĩnh hằng, đạp xuyên thiên địa, đại ấn sừng sững trên đỉnh đầu, đại biểu cho quyền lợi chí cao vô thượng của Nhân hoàng!

Nhân Hoàng chém xuống, vũ trụ sụp đổ, không có kiếm ý kinh thiên động địa, càng không có kiếm quang quét ngang tinh hà, chỉ là một loại ý chí, ta muốn thiên địa này nát, như vậy thiên địa này nhất định phải nát!

Ta muốn một đao xuyên qua cổ kim, như vậy một đao kia tất nhiên sẽ vĩnh viễn không bị dặp tắt!

- Cái này, đây chính là Nhân Hoàng!

Nhân Hoàng chi công, công ở vạn tộc, phát triển tiền tệ của vạn tộc, vì thiên địa lập mệnh, vì chúng sinh đứng thẳng!

Trong lòng Vương Song vô cùng rung động, nhìn thân ảnh kia, trong mắt Vương Song lóe lên vẻ tôn kính.

Nhưng mà, Vương Song cũng phát hiện, xung quanh Nhân Hoàng dường như có một vài thứ, trong đó có một cái giống như một đóa hoa sen, còn có mấy bóng người, nhưng mà cũng không thấy rõ lắm.

Trong lòng Vương Song có chút buồn bực:

- Là ai thiết lập, tại sao càng quan trọng lại càng không thấy rõ chứ!

- Những cái này, cũng là những chuyện đã từng phát sinh, ngươi chưa trải qua, đương nhiên không thấy rõ.

Ngữ khí thiếu niên kỳ dị mở miệng nói.

- Chẳng lẽ chỉ có trải qua, mới có thể biết rõ?

Vương Song nghe thấy lời nói của thiếu niên, cũng không để ý tới thân phân cùng mục đích của đối phương, tò mò hỏi.

- Được nhiên!

Thiếu niên bình thản mở miệng, tiếp tục tiến lên, chỉ một bộ phù điêu:

- Cự thú bị chém giết, vạn tộc nghênh đón thời kỳ phồn vinh nhất, đó là thời đại cường đại nhất của vũ trụ này, được xưng là thời đại thượng cổ!

Vương Song nhìn rất nhiều phù điêu biến mất:

- Kỳ quái, sao nơi này lại không có phù điêu, ồ, Nhân Hoàng làm sao có thể chém giết được cự thú, những con cự thú kia hẳn rất mạnh, còn có, thời đại kia không phải là không thể tu hành sao, sao tu vi của Nhân Hoàng lại mạnh như thế?

Liên tiếp hỏi mấy vấn đề trong mắt thiếu niên dâng lên từng tia gợn sóng, nhưng mà không mở miệng.

- Vạn tộc không có địch nhân, thực lực bắt đầu tăng vọt, từng cường giả tuyệt thế hiện lên, một lần nữa chia cắt thiên địa, thế nhưng, không bao lâu, vì nhiều nguyên nhân, vạn tộc lần nữa khai chiến, một trận chiến này, so với trận chiến tiêu diệt viễn cổ diệt thú càng thêm khủng bố, vĩnh hằng Mẫu tinh cũng hoàn toàn bị đánh nát ...

Vương Song tâm thần khẽ động, nghĩ tới chuyển bản thân trải qua trên Địa Cầu, một vị thần bí thu được một mảnh vỡ của Vĩnh hằng mẫu tinh, giấu đi, mãi đến khi bản thân thu hoạch được.

- Đó là kỷ nguyên thượng cổ sao?

Vương Song tự nói trong lòng.

- Nhưng mà, thực lực của Nhân Hoàng kinh thiên động địa, thậm chí kỷ nguyên viễn cổ, theo lý mà nói, thực lực hắn là mạnh nhất, tại sao không ngăn cản trận đại chiến này!

Vương Song tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận