Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 302: Tơ hồng dẫn đường!

- Tuy bọn họ thất bại, nhưng cũng chiếm lĩnh một khu ngoại ô thành phố Giang Nam, bên kia sông thành phố Giang Nam! Bây giờ đang khôi phục nguyên khí!

Binh lính đáp.

Vương Song nghe vậy, suy tư một chút, lúc này, những người khác mở miệng nói:

- Vương đội, bây giờ bộ đội sư đoàn 21 tổn thất nặng nề, chúng ta có có thể thừa cơ hay không... .

Vương Song nhìn lại, là Hầu Minh, nó lúc ấy đi theo chính mình đến, ở trong thành phố Hoa Tân cũng đã nhìn quen âm mưu quỷ kế, hiện tại chợt nghe tin tức này trong nháy mắt nghĩ đến làm sao chiếm đoạt đối phương.

- Không ổn!

Vương Song mở miệng, phủ định đề nghị của đối phương đề nghị:

- Bộ đội sư đoàn 21 không giống với Lôi Thành, không thể áp dụng phương pháp như thế, lại nói, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù bọn họ tổn thất nặng nề, nhưng cũng không phải thứ chúng ta có thể mơ ước!

- Không sai, thực lực sư đoàn 21 mặc dù hao tổn lớn, nhưng nhân viên chiến đấu và vũ khí của bọn họ đều siêu việt vượt xa chúng ta, bị những người khác biết được, chúng ta sẽ bị người phỉ nhổ, không để ý đến tình cảm đồng bào nhân loại, thừa cơ bỏ đá xuống giếng, về sau còn có ai dám xin vào dựa vào chúng ta!

- Đồng thời, trận chiến này có thể thắng hay không còn chưa nói, bọn họ đều là Tinh Binh Bách Chiến, một khi khai chiến, sợ là toàn bộ người chúng ta chết cũng chưa hẳn có thể nuốt đối phương vào!

Hoàng Thiên Hằng cũng ở một bên trầm giọng mở miệng nói.

Những người khác gật đầu, cũng đồng ý lời Vương Song nói.

- Được rồi, sư đoàn 21 đã đại bại, chỉ sợ bây giờ cũng là tình cảnh gian nan, chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian, sẵn sàng ra trận! Ánh mắt Vương Song nhìn về nơi xa, giống như nhìn thấy về sau chiến hỏa bay tán loạn.

- Ta có dự cảm, rất nhanh, chính là đại chiến không ngừng, tương lai, chúng ta cứu có thể đi bao xa, còn chưa biết được!

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, bọn họ đều biết trực giác Vương Song vô cùng khủng bố, nếu thật có loại cảm giác này, như vậy, khẳng định sẽ có đại chuyện phát sinh.

... ... ..

Trong cả trụ sở giống như lên dây cót, điên cuồng vận chuyển, mà Vương Song lại một mực nhàn nhã đợi trong nhà, thỉnh thoảng đùa một chút cháu ngoại trai gái của mình, thời điểm rảnh rỗi dạy bảo Dịch Tiểu Xuyên một chút, tuy nhiên Vương Song trên danh nghĩa đưa hắn cho Lý Tân làm đồ đệ, nhưng mình lại có chút thưởng thức tiểu gia hỏa này, thỉnh thoảng lại dạy bảo hắn chiến đấu như thế nào.

Cha mẹ mình thì vô cùng nhàn nhã ở trong trấn, trợ giúp ba tiểu nữ hài Đổng Mộng Kỳ, Dịch Tiểu Hà, Liễu Thanh chiếu cố Lam Lam.

Triệu Hân và Thái Hiểu đều nghĩ biện pháp nịnh nọt nhị lão, thường xuyên mang theo một số đồ tốt vấn an bọn họ, mỗi lần đều dẫn tới nhị lão thoải mái cười to, bọn họ đều không ngu ngốc, đều biết hai nữ làm như vậy nguyên nhân khẳng định là bởi vì Vương Song, bất quá nhìn lấy bọn họ hiểu chuyện lại xinh đẹp như thế, bọn họ cũng thấy vui, tâm lý ngầm thừa nhận hai người con dâu này.

Sau tận thế, nữ tử trở nên giống như hàng hóa, địa vị vô cùng thấp, nam nhân Tam Thê Tứ Thiếp cũng sớm đã không phải chuyện gì đặc biệt, cũng không có người để ý tới, tâm lý nhị lão đã sớm ngóng trông tôn tử sẽ nghĩ đến con trai mình rất tuyệt, dĩ nhiên khiến hai mỹ nữ cảm mến.

Vương Song tiến vào nhà cha mẹ mình, vừa hay nhìn thấy phụ mẫu mang theo Tiểu Lam Lam ở trên thảm kể chuyện xưa, Triệu Hân một bên thì ca hát cho Lam Lam, nhìn thấy Vương Song đến, ánh mắt Tiểu Lam Lam sáng lên, có chút vụng về hướng về phía Vương Song tập tễnh đi tới.

- Cậu... cậu... .

Nhìn thấ thân thể nhỏ bé nghiêng nghiêng ngả ngả của Tiểu Lam Lam, trên mặt Vuong Song lộ ra ý cười, tiến lên một bước ôm tiểu gia hỏa lên, vừa cười vừa nói:

- Lam Lam ngoan, muốn cậu sao!

- Muốn... ..

Nghe thanh âm nãi thanh nãi khí, không chỉ có Vương Song, Triệu Hân và phụ mẫu đều lộ ra ý cười.

Ôm Tiểu Lam lam, Vương Song nhìn chung quanh một vòng, nhìn lấy phụ mẫu, có chút kỳ quái mà hỏi:

- Ba tên tiểu gia hỏa Mộng Kỳ này đi đâu rồi? Sao bọn họ không ở đây?

Ba tên tiểu gia hỏa này được hắn an bài ở đây, chiếu cố một tiểu gia hảo khả ái như thế, thế nhưng là vui mừng hớn hở, bây giờ lại không có ở đây.

- Bọn hắn cũng là tiểu hài tử, làm sao lại một mực đợi ở chỗ này!

Trương Phương tức giận mở miệng.

- Không phải đâu, các nàng mới rời đi, Triệu Hân đã tới, đặc biệt thăm hỏi Lam Lam!

Nói xong đẩy Triệu Hân lên trước, Triệu Hân nhìn lấy Vương Song mỉm cười nói:

- Hôm nay cũng không có chuyện gì, vừa vặn đến xem Lam Lam, tiểu nha đầu đáng yêu như thế ta hình như rất lâu rồi chưa gặp, cảm giác giống như nữ nhi của mình.

Vương Song gật đầu cười, đang muốn nói gì đó, Trương Phương lại mở miệng nói:

- Tiểu Song, ngươi cũng đã trưởng thành, cũng nên suy tính một chút chung thân đại sự của mình.

- Tiểu Hân và Hiểu Hiểu cũng không tệ, ngươi có thể tuyệt đối đừng cô phụ tình nghĩa của bọn họ!

Nghe vậy, trên mặt Triệu Hân đỏ hồng, bất quá trong mắt lại hiện lên một tia kinh hỉ, bản thân trong khoảng thời gian này một mực tận tâm tận lực hầu hạ, cuối cùng không uổng phí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận