Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 358: Kế hoạch giành lại thị trấn

Nghe Đổng Châu nói vậy, mọi người đều không biết nói sao, mọi người đều hiểu những gì nàng nói đều rất có lý, nhưng để thu phục một tiểu trấn không phải là chuyện đơn giản, thậm chí có thể bọn họ sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên, trong lòng mới có chút do dự.

Nhưng Vương Song cũng không lo lắng nhiều như vậy, hiện tại hắn đã thăng đến cấp tám, thực lực đã đạt tới trình độ kinh khủng, hắn muốn thử thực lực của mình một chút, thuận tiện còn có thể luyện binh, để hắn xem thử, trong thời gin dài như vậy, khả năng rèn luyện của các binh sĩ của mình như thế nào.

Vì vậy, Vương Song trực tiếp ra quyết định:

- Được, ta đồng ý! Dù sao thu phục thị trấn cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ sắp đến mùa đông, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hành động, nếu chậm trễ, ta sợ sẽ xảy ra càng nhiều chuyện hơn!

- Nhưng mà, Đổng Di, thành phố Giang Nam có nhiều thị trấn như vậy, ngươi đã nghĩ tới chúng ta sẽ thu phục nơi nào chưa?

Vương Song đổi giọng hỏi ngược lại.

Những người khác nghe Vương Song nói, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trên mặt Đổng Châu lộ ra ý cười, nàng biết chắc chắn Vương Song sẽ đồng ý. Suy cho cùng, càng nhiều căn cứ thì sẽ phát triển càng lớn. Vương Song lại còn là một người đầy tham vọng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Nghe Vương Song hỏi lại như vậy, Đổng Châu tự tin lấy bản đồ ra và chỉ vào một địa điểm trên đó.

- Huyện Đồng Tâm, đây là một huyện phát triển công nghiệp tương đối phát đạt, có không ít xưởng chế tạo cơ giới, nếu chúng ta có thể thu phục nơi này, như vậy chúng ta có thể có được đạn dược, chế tạo một chút vũ khí đơn giản, trong thời gian ngắn sẽ không cần lo đến vấn đề đạn dược!

- Chưa kể, dân số nơi này tương đối dày đặc, chắc chắn có không ít những người sống sót, đến khi chúng ta thu phục được, có thể cứu những người may mắn sống sót kia, bổ sung thực lực của chúng ta!

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều ngưỡng mộ tầm nhìn xa của Đổng Châu, nàng thực sự là một nữ nhân huyền thoại xứng danh một thời vang danh thương giới. Cẩn thận xem xét mọi việc, Vương Song có quân sư như vậy đúng sánh ngang với Gia Cát, chẳng khác nào giống như hổ mọc thêm cánh.

Vương Song cũng rất hài lòng, quả nhiên có được quân sư giỏi cũng thuận lợi rất nhiều, mình không cần phải cân nhắc suy nghĩ nhiều, nàng có thể thay mình sắp xếp tốt tất cả.

- Được, huyện Đồng Tâm !

Vương Song vui vẻ đáp ứng, nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói:

- Gần đây mọi người cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau đó, xuất phát, huyện Đồng Tâm!

- Lần này, toàn bộ mọi người đều phải đi!

- Vâng!

Mọi người đồng thanh kêu lên, chiến ý dâng cao.

Vương Song thảo luận với mọi người một lúc rồi giải tán. Rất nhanh, tin tức thu phục huyện Đồng tâm lan truyền khắp căn cứ, mọi người đều vô cùng vui mừng, tuy cuộc sống ở đây rất tốt nhưng mọi người vẫn muốn quay trở lại xã hội công nghiệp, cơ sở hạ tầng trong tiểu trấn nhỏ đơn giản, hoạt động vui chơi giải trí vô cùng thiếu thốn. Vì vậy, tất cả họ đều khao khát một nơi tốt hơn để sống.

Cho nên khi nghe được tin tức, mọi người đều vô cùng hưng phấn và động lực, tuy rằng không thể tham gia chiến đấu, nhưng có thể đóng góp sức lực của mình cho việc xây dựng căn cứ!

Trong khoảnh khắc, toàn bộ căn cứ đều ăn mừng giống như chào đón năm mới và, không khí vô cùng vui vẻ.

Vào ban đêm, khi Vương Song chuẩn bị nghỉ ngơi, Thái Hiểu và Triệu Hân cùng nằm trên giường, cẩn thận nhìn hắn.

Vương Song cười nhạt nhìn hai nữ nhân, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm

- Trước kia không nhìn ra, các ngươi lại có thể ăn ý đến vậy đó.

- Ồ, Tiểu Song, ta có chút ghen tị, nữ nhân này giỏi luồn cúi như vậy, ta sợ ngươi sẽ bị dung mạo của nàng lừa gạt!

Thái Hiểu lè lưỡi, tiến lên ôm lấy cánh tay Vương Song, hành động một cách quyến rũ. Bộ ngực đồ sộ, đầy đặn đáp xuống người Vương Song, không ngừng cọ xát vào người hắn, khiến trong lòng Vương Sảng cảm thấy có chút náo động. Bọn họ hiểu chuyện này rõ như ban ngày, Vương Song nhất định hiểu được kế hoạch của bọn họ, cho nên hiện tại mới vội vàng khai ra.

Triệu Hân ở một bên cũng cúi đầu, như thể thừa nhận sai lầm của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ, lửa giận của Vương Song cũng tiêu tán, tức giận búng tay lên trán của Thái Hiểu.

- Hai kẻ ghen tuông các ngươi, lần sau không được như thế nữa!

- Ha, ta biết rồi.

Thái Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm. Đảo mắt nhìn Vương Song, cười nói:

- Tiểu Song, ngươi có muốn xem Chân Nhân Tú không?

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn vô cùng quyến rũ.

Vương Song sửng sốt, hơi không hiểu ý của nàng, nhưng thấy Thái Hiểu từ từ cởi quần áo ra, trên người cô ấy mặc một bộ váy mỏng màu đen, lộ ra thân hình đầy đặn và mê hoặc. Dáng vẻ này thậm chí còn hấp dẫn hơn cả không mặc y phục!

Thái Hiểu giống như một con rắn xinh đẹp, quấn quanh người Vương Song, hai mắt long lanh ánh nước, cái lưỡi thơm tho thâm thúy, nhẹ nhàng chạm vào vành tai Vương Song, bên tai Vương Song thở ra một hơi.

- Tiểu Song, ngươi thấy ta có đẹp không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận